[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1327: Chương 1327: Kết quả tham vấn




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mẹ Thẩm cũng cho là vậy: “Đúng vậy, mấy người thật sự cho rằng nhà họ Thẩm chúng tôi chỉ là những người dân bình thường, không có chỗ để khiếu nại sao? A Côn nhà chúng tôi không sai, mấy người không được phép xâm phạm quyền lợi của nó!”

Tô Ngưng cảm thấy chuyện này cứ tranh luận mãi không thôi, xoa lông mày, nhìn Vong Cửu đang vô cảm, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thầy Cửu, chuyện của Thẩm Thuận Côn hay là đợi giám đốc họp xong rồi hẵng quyết định. Hôm nay cậu cũng mệt rồi, giao chỗ này cho tôi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi.”

Đã một thời gian kể từ kiếp trước khi Vong Cửu sống như một con, trước đến giờ anh ta vẫn luôn không thích tính trì hoãn của con người.

Hướng hành động của anh ta luôn là để giải quyết phiền phức nhanh chóng.

Vì vậy, khi Tô Ngưng thay đổi ý nghĩ muốn nhượng bộ, anh ta liền cười nhẹ, đứng dậy: “Hiệu trưởng, vừa nãy tôi đã nói rồi, đây là điều kiện đàm phán với nhà họ Thẩm, không phải kề dao vào cổ ép họ gật đầu. Nếu nhà họ Thẩm đã nhận định rằng sống chết do trời định, vậy thì nhân lực và y tế sẽ không có tác dụng gì. Đã vậy, tôi chúc bọn họ có một cuộc sống tốt đẹp, được ông trời phù hộ, bà cũng kết thúc sớm đi còn về nghỉ ngơi.”

Tô Ngưng nhìn nụ cười của Vong Cửu, cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cứ tranh cãi với nhà họ Thẩm vì Thẩm Thuận Côn cũng không có ý nghĩa.

Vì vậy bà ấy gật đầu, ngữ khí thoải mái: “Không sao, ở đây còn có nhân viên giúp tôi xử lý. Cậu về trước đi. Buổi chiều, thông báo mọi người họp trong phòng họp. Chúng ta sẽ thảo luận về nguyên nhân, và toàn bộ quá trình cái chết của Trần Gia Di với gia đình, tìm kiếm cách giải quyết phù hợp. “

“Ngày mai nhà mẹ đẻ của Trần Gia Di có đến kịp không?” Trong mắt Thẩm Thuận Côn thoáng qua một tia lo lắng. Sao lại tới nhanh như vậy, sớm hơn bọn họ dự kiến gần hai ngày.

Quyền hạn và trách nhiệm của gia đình và nhà trường vẫn chưa được phân chia, nếu nhà họ Trần đến không phải nơi đây sẽ trở thành một cuộc hỗn chiến sao.

Tô Ngưng liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Điện tín trả lời rằng họ xuất phát trong đêm, muộn nhất là chiều mai sẽ đến. Ban ngày mọi người nên đến cửa hàng bán quan tài trong thị trấn trước để chọn quan tài cho Trần Gia Di, chúng tôi sẽ chỉnh sửa cho cô ấy. Hôm nay và ngày mai, nhà họ Thẩm cũng cần có người ở lại để trông coi bên cạnh. Việc bồi thường và phân chia trách nhiệm cụ thể sẽ chờ đến khi nhà họ Trần đến, ba bên sẽ giải quyết công khai, trung thực trong phòng họp, nếu mọi người có thắc mắc về chuyện này, bây giờ có thể nói ra, góp ý cho chúng tôi.”

Ba Thẩm và mẹ Thẩm đều nhìn Thẩm Thuận Côn: “A Côn, con thấy cách làm của hiệu trưởng Tô thế nào?”

Thẩm Thuận Côn thở dài, làm ra vẻ mặt buồn bã, nói: “Ba, người đã chết chết không thể sống lại được, để thi thể của Gia Di ở lại đây không phải là một ý kiến hay, chúng ta đi chọn một chiếc quan tài cho cô ấy trước, trời sáng hẵng quay lại. Tay của ba cũng cần để bác sĩ chỉnh hình trong bệnh viện kiểm tra.”

Dễ dàng chấp nhận như vậy sao?

Ánh mắt Tô Ngưng đông cứng lại: “Vậy được, cứ quyết định như vậy đi. Mọi người đi chọn một chiếc quan tài thích hợp cho em ấy trước, ngày mai cố gắng xử lý cho em ấy càng sớm càng tốt. Giảng đường của trường không phải là nơi tốt để đặt thi thể, chúng ta cần phải đổi một nơi để xác khác cho em ấy. Mọi người xem chỗ nào thích hợp?”

Mẹ Thẩm từ chối mà không cần suy nghĩ: “Biệt thự của nhà họ Thẩm không được! Đó là nơi hai chúng tôi dưỡng lão, cũng là phòng tân hôn của con trai tôi. Trần Gia Di chết bất đắc kỳ tử, cô ấy gả vào nhà chúng tôi được một năm, thậm chí còn chưa được thêm vào gia phả, chuyển đến nhà chúng ta không thích hợp.”

Trong lòng Thẩm Thuận Côn không có thù oán gì với thi thể của Trần Gia Di, nhưng người vợ mới lấy về đã chết, nhà trường vẫn chưa đưa ra cách giải quyết cụ thể, anh ta trực tiếp đem cái xác về, đợi nhà họ Trần đến phải tìm người làm lễ, nếu nhà trường nuốt lời, nói mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn, vậy chẳng phải nhà họ Thẩm sẽ chịu thua thiệt, bị nhà họ Trần trút giận lên sao?

Thỏa thuận này không có lợi.

“Chuyện này thực sự không thỏa đáng. Không phải tôi không muốn đưa vợ tôi về, mà là nhà họ Thẩm chúng tôi không có thiết bị để bảo quản chết như nhà trường, tôi lo rằng thi thể của cô ấy sẽ không được bảo quản tốt. Bố chồng tôi lớn tuổi mới có đứa con gái này, đã không được nhìn mặt Gia Di lần cuối thì thôi, nếu nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy trước khi chôn cất lại là khuôn mặt đã bị hư hỏng, tôi lo họ sẽ không thể chịu đựng nổi...”

Tô Ngưng nghe Thẩm Thuận Côn thì thào, trong lòng cảm thấy thương cảm, nhà họ Trần chỉ có một đứa con gái, đột nhiên mất, có đau như bị búa bổ vào xương cũng là điều dễ hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.