Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ấy chậm rãi nói: “Vậy thôi, vậy mọi người về trước đi, đợi đến khi người của chúng tôi thông báo hẵng tới trường. Tôi sắp xếp chút, tạm thời để đứa nhỏ này vào kho lạnh.”
Nhiệt độ của kho lạnh rất thấp, có thể khiến quá trình phân hủy thi thể của Trần Gia Di chậm lại. Để ba và con gái họ được nhìn mặt nhau lần cuối, coi như nhà trường giúp nhà họ Trần một việc nhỏ.
“Vậy tôi đỡ ba mẹ đến khám bác sĩ ở bệnh viện trước, sắp xếp cho họ xong, tôi sẽ đến ở bên linh hồn của Gia Di.” Thẩm Thuận Côn nghiêm túc nói.
Tô Ngưng vẫy vẫy tay, nhìn nhà họ Thẩm rời đi
Sau khi nhà họ Thẩm rời đi, bà ấy gọi một số nhân viên bảo vệ và một giáo viên nữ làm trợ lý đi cùng thay cho Khương Quỳnh Anh, nói: “A Nhược, chìa khóa kho lạnh luôn do cô giữ. Lần này, cô có mang nó theo không?”
Nữ giáo viên nói: “Mang rồi, Hiệu trưởng, vừa rồi tôi nghe nói qua rất nhiều, cảm thấy mục đích của nhà họ Thẩm không hề đơn giản. Bọn họ muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta.”
Tô Ngưng khẽ thở dài: “Tranh luận đúng sai không phụ thuộc vào lời nói của riêng một nhà bọn họ, phải phụ thuộc vào chứng cứ. Nếu cô đã đem chìa khóa kho lạnh theo rồi, vậy thì dẫn bọn họ để Trần Gia Di vào đó đi, chúng ta chỉ có thể cố gắng làm nốt việc nên làm, cố gắng khiến người đã khuất thoải mái, bảo vệ thân thể và vẻ bề ngoài cho em ấy.”
Nữ giáo viên suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý nói: “Hiệu trưởng công minh, chúng tôi suy nghĩ quá ích kỷ. Tuy rằng trong mắt nhiều người, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất, nhưng căn con người cần phải có sự đồng cảm, không gây rắc rối, không sợ rắc rối, không thấy có lỗi hay chột dạ với tất cả mọi người.”
Tô Ngưng cười nhẹ: “Giữ lòng không vướng mắc không tội lỗi quá khó, chỉ cần kiên trì với suy nghĩ của bản thân một chút, nhẹ nhàng linh hoạt, đừng để giới hạn cuối cùng trong lòng mình bị người khác vượt qua, hay tự kìm nén đau khổ. Tu dưỡng bản thân trước, sau đó mới nói đến chuyện ảnh hưởng tới người khác. Được rồi, sau khi sắp xếp xong cho Trần Gia Di, cử vài người canh gác bên ngoài kho lạnh, sau đó cô đến báo cáo với tôi. Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, ngày mai đợi thông báo tham gia họp.”
Tiếng bước chân của đám người xa dần, thời gian cũng dần chỉ đến ba giờ rưỡi.
Trung tâm lễ đường của An Ngự sáng rực, đèn pha trần cổ điển màu vàng rực rỡ chiếu theo sợi dây màu vàng, tự động chiếu quanh, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng mờ mờ.
Trong ánh sáng và bóng của trần nhà, là một bóng người cô đơn.
“Mẹ, mẹ chưa ngủ sao?” Tô Tinh Vãn bước qua ngưỡng cửa, trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Ngưng, lo lắng nói: “Để con trông chừng ở đây. Mẹ đi nghỉ ngơi trước đi. “
Cô sợ nhìn thấy mẹ mình như thế này, như thể bà ấy đang cắt đứt mọi liên hệ với cả thế giới.
May mắn thay, vì ở nhà đợi mãi không thấy mẹ về, nên cô đã ra ngoài để kiểm tra tình hình.
Tô Ngưng hơi sửng sốt, điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mới coi như không có chuyện gì mà quay lại, cười với Tô Tinh Vãn, nói: “Vãn Nhi, không cần lo lắng cho mẹ. Con đi nghỉ ngơi đi, đừng khiến Tây Châu và Bình An lo lắng. Mẹ đợi ở đây thêm một lúc, đợi gặp được A Nhược và Quỳnh Anh xong sẽ về.”
“Cô Khương và những người khác vẫn chưa đi ngủ sao? Họ đang ở đâu?” Tô Tinh Vãn nhìn xung quanh, có chút khó hiểu.
Ngoài một vài nữ vệ sĩ làm vệ sĩ riêng cho mẹ, trong đại sảnh không có giảng viên An Ngự nào khác.
Ngay cả thi thể của Trần Gia Di cũng không còn nữa...
“Mẹ, có phải nhà họ Thẩm cho người đến đưa thi thể Trần Gia Di đi rồi không?” Tô Tinh Vãn xác nhận lại.
Tô Ngưng lắc đầu, bàn tay nắm chặt cổ tay Tô Tinh Vãn, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối. Bà ấy nghiêm nghị nói: “Thi thể của Trần Gia Di vẫn còn ở trong trường, mẹ đã bảo người đưa em ấy vào kho lạnh. Thật đáng tiếc, em ấy còn quá nhỏ mà đã ra đi... Vãn Nhi, con hứa với mẹ, bất kể khi nào và ở đâu thì cũng đừng tự đặt mình vào nguy hiểm. Sinh mạng là thứ quý giá nhất trên đời này, đừng làm những điều ngu ngốc, cũng vì nổi giận với những người không xứng đáng mà tự làm tổn thương mình.”
Khóe miệng Tô Tinh Vãn giật giật, trong lòng biết chuyện của Trần Gia Di khiến mẹ bị đả kích rất lớn, cô ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Tô Ngưng, an ủi: “Mẹ đừng lo lắng, con không phải Trần Gia Di. Con rất trân trọng tất cả những thứ mình đang có, không muốn tức giận hay so bì với ai cả. Mẹ và ba, còn có ba nuôi của con đều là chỗ dựa vững chắc của con, cảm ơn sự tồn tại của mọi người, để con có thể là một Tô Tinh Vãn tự tin, tự cường, tự hoàn thiện bản thân, giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của mình.”