[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1329: Chương 1329: Người tóc bạc tiễn người tóc xanh (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Ngưng nghiêm túc nói: “Tại sao lúc này lại không nhắc tới người chồng tốt của con là Hoắc Tây Châu chứ? Vãn Nhi, vợ chồng là một thể, con cũng nên tin tưởng nó, giữ lại một phần cho chúng ta, đừng chỉ tin bọn mẹ. Con phải biết rằng chỉ có con mới là chủ nhân của chính mình, con là người chịu trách nhiệm cho mọi hành động của bản thân con.”

Tô Tinh Vãn xấu hổ sờ sờ mũi, giải thích: “Không phải con không tin tưởng anh ấy, con yêu anh ấy rất nhiều, con tin rằng anh ấy còn yêu con nhiều hơn con yêu anh ấy, anh ấy là chồng con, càng là người dẫn đường chỉ lối của con đời này. Nhưng con không muốn trở thành người phụ nữ đứng sau lưng anh ấy - chỉ vì con là vợ anh ấy, vợ Hoắc thiếu soái, mà con không làm gì cả, hoàn toàn yếu đuối mà dựa vào anh ấy, cảm giác đó quá tệ, Con, Tô Tinh Vãn, muốn trở thành người sát cánh cùng Hoắc Tây Châu. Vì vậy, là một đứa con gái, con có thể không biết xấu hổ nói rằng con vẫn phải dựa vào ba mẹ và ba mẹ nuôi, nhưng là một người phụ nữ, con hy vọng Tây Châu và con có thể phát triển trong lĩnh vực của bản thân, phát huy, khích lệ lẫn nhau, không phải vì có người kia làm hậu thuẫn mà dừng lại, chỉ biết hưởng thụ.”

Suy nghĩ của con gái là tự do phóng khoáng như vậy, Tô Ngưng ngẩn ra. Một lúc lâu sau, bà ấy mới khen ngợi: “Vãn Nhi nhà chúng ta suy nghĩ rất thấu đáo, do mẹ suy nghĩ hẹp hòi, vợ chồng tuy là một thể nhưng vẫn có thể tách ra, hoàn toàn là một cá thể riêng biệt, không có chuyện người này rời đi thì người kia sẽ chết. Hoắc Tây Châu có thể cưới được con, chính là may mắn của nó. Vãn Nhi của mẹ đáng được người khác trân trọng.”

“Con không muốn suy nghĩ thấu đáo, con chỉ muốn trân trọng hạnh phúc mà bây giờ mình đang có.” Tô Tinh Vãn vùi đầu vào vai Tô Ngưng thật sâu, hít một hơi, lưu luyến mùi thơm từ cơ thể Tô Ngưng, xong rồi, cô hắng giọng, nghiêm túc nói: “Mẹ, việc của Trần Gia Di có ảnh hưởng đến trường học không?”

Tô Ngưng nói thẳng: “Không cần đâu, nhà trường sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình. Trần Gia Di đã là người trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm với bản thân rồi, nhà họ Trần chắc cũng hiểu, việc cô ta gặp chuyện ngoài ý muốn trước mặt bao nhiêu người, cũng có một phần là do cảm xúc của cô ta.”

Tô Tinh Vãn vẫn hơi lo, nhưng mẹ mình làm việc gì cũng thoả đáng, cô rũ mi xuống, chỉ có thể nói: “Mẹ, nếu có việc gì cần con và Tây Châu giúp thì nhất định phải nói đấy.”

Tô Ngưng nở nụ cười dịu dàng, cũng không từ chối: “Đương nhiên rồi, mẹ và ba con phải dựa dẫm vào con và Tây Châu chứ. Tuy ngoài mặt không muốn thừa nhận mình phải dựa dẫm vào con gái để giữ thể diện, mẹ vẫn có thể tự giải quyết chuyện của mình. Nhưng nếu gặp phải tên khốn nạn nào đó, có danh tiếng của Tây Châu rồi thì dù có người muốn quậy cũng phải tự rút lui thôi. Thật là may, lại nói nữa, mẹ phải cảm ơn Tây Châu đấy.”

“Đây là chuyện tụi con nên làm, mẹ đừng khách sáo chứ.” Tô Tinh Vãn thở dài, cô giang hai tay ôm lấy Tô Ngưng, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Mẹ, con muốn chờ với mẹ một lúc nữa. Khi nào mẹ muốn nghỉ ngơi thì chúng ta cùng trở về. Nếu trường học đã có biện pháp đối phó, lại có người đồng xử lý thì không cần mẹ phải tự lo một mình đâu. Thức đêm hại gan, mẹ đã nói với con như thế mà.”

Tô Ngưng nhìn đồng hồ: “Được, chúng ta chờ thêm nửa tiếng nữa, nếu bọn họ vẫn không về thì chúng ta về trước, để Tây Châu cử bảo vệ thường trực đi kiểm tra.”

Trong bóng tối mênh mang, chiếc kim đồng hồ trên cổ tay bà đã điểm ba giờ ba mươi phút sáng.

Quỳnh Anh, A Nhược ở kho lạnh với các giáo viên viên chức ký túc xá vẫn chưa về.

Tô Ngưng không nỡ để Tô Tinh Vãn mạo hiểm với mình, bà suy nghĩ một lúc, bây giờ mà nhờ con rể trợ giúp thì sẽ có thể kiểm soát hiện trường tốt hơn, nhân tiện xua tan lo lắng của cấp dưới.

Mẹ đã đồng ý đi về với mình, vậy thì tốt quá rồi. Tô Tinh Vãn cố chịu đựng cơn buồn ngủ, hơi há miệng ngáp một cái, xách một chiếc ghế dựa qua ngồi cạnh Tô Ngưng: “Con nói chuyện với mẹ nhé, để con kể mẹ nghe mấy chuyện con gặp lúc còn ở trường.”

Vì mấy ngày qua thức đêm đọc sách nên cô hơi mệt, Tô Tinh Vãn vốn định động viên mẹ, nhưng chính mình mới nói có mấy câu thì đã nhắm hai mắt lại.”

Tô Ngưng cười cười, khẽ nâng ghế dựa lên đặt ở bên phải Tô Tinh Vãn, đặt đầu cô lên vai mình để con gái có chỗ tựa nghỉ ngơi.

Trong lúc hai mẹ con chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi qua.

Leng keng…

Tô Tinh Vãn đang ngủ gật thì giật mình: “Mẹ, đến giờ rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.