[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1330: Chương 1330: Nhìn trộm trong đêm




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Ngưng lo lắng, chiếc kim đồng hồ mập mạp đã chỉ vào số bốn, nhưng vẫn không có ai đi vào.

Bà bình tĩnh lại, giả vờ không có việc gì, nói với Tô Tinh Vãn: “Tình hình đang hơi không ổn lắm, chúng ta đi tìm nhóm Tây Châu trước đã. Con đi theo mẹ.”

Tô Tinh Vãn thoáng nhìn thấy tơ máu màu đỏ trong mắt Tô Ngưng, cô đứng dậy an ủi mẹ: “Mẹ đừng lo, chúng ta đang ở trong trường học, các thầy cô lại có nhân viên bảo vệ ở cạnh, không có chuyện gì đâu.”

“Hy vọng là thế, chúng ta nên nhờ Tây Châu điều tra sớm, có vậy thì mẹ mới yên tâm được.” Tô Ngưng cảnh giác nhìn xung quanh, lôi kéo Tô Tinh Vãn và hai nhân viên công tác còn lại đi ra từ cửa sau sân khấu của hội trường.

Bà bước đi rất nhanh, mấy người phía sau, cả Tô Tinh Vãn phải cố lắm mới đuổi kịp.

“Mẹ, mẹ nhìn đường kỹ chút, đừng đi nhanh như vậy.”

“Vãn Nhi, mẹ lo lắm. Tuy Khương Quỳnh Anh và A Nhược có người bảo vệ, nhưng chỗ mà mẹ nói họ tới không hề xa, dù trên đường có việc phải trì hoãn thì cũng không thể nào mà không có hồi âm suốt mấy tiếng đồng hồ. Còn nữa, bây giờ mẹ đang nghi ngờ cái chết của Trần Gia Di không phải là chuyện ngoài ý muốn.”

Tô Ngưng không biết giải thích với một người luôn tin vào khoa học như Tô Ngưng như thế nào cho phải, nhưng giác quan thứ sáu của bà rất đúng.

Bây giờ tim bà như bị bao phủ bằng một tấm lưới lớn không thể thoát ra được, hít thở không thông chút nào.

Bà vốn dĩ giống với những người khác, cho rằng việc đó chỉ là việc ngoài ý muốn.

Cho nên bà mới không nghĩ được gì khác mà để những người xung quanh đưa ra suy luận về cái chết của Trần Gia Di.

Nhưng hiện tại bà đang có suy nghĩ khác: Tại sao Trần Gia Di lại xui xẻo chạy vào vùng cấm địa nguy hiểm ngay khi đã có cảnh báo? Trong lúc Trần Gia Di mất kiểm soát mà chạy ra đường, liệu có người nào khác dẫn dụ cô ta, hoặc nói cách khác, liệu có người nào trốn trong bóng tối, như con bò cạp ngủ đông ở bờ cát đột nhiên xuất hiện, góp phần vào cái chết của Trần Gia Di?

Tuy nói như vậy, nhưng tất cả những điều này chỉ mới là phỏng đoán của mình. Nhưng nếu chỉ là trùng hợp thì A Nhược và Trương Quỳnh Anh sẽ không biến mất mà không có tin nào như vậy, tính cả hai nhóm thì có khoảng mười mấy bảo vệ, cũng không có tung tích…

Tô Ngưng còn suy nghĩ càng thấy nghiêm trọng, thậm chí còn cảm thấy có ít nhất một đôi mắt độc ác xấu xa đang nhìn chằm chằm bọn họ.

“Vãn Nhi, mẹ tạm thời chưa giải thích với con. Lần này Tây Châu đưa bao nhiêu người tới, đang ở đâu, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn họ.”

“Mẹ đừng tự dọa mình. Chắc là chuyện ngoài ý muốn chút thôi. Không có ai dám giết người trước bao nhiêu con mắt ở An Ngự như vậy đâu.”

Không thể nào mà có người nào ngu ngốc đến mức giết chết Trần Gia Di trong khi cô ra đang bị đuổi theo bởi một đám người trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nguyên nhân mà cô đưa ra suy đoán này là vì nếu xem xét thời điểm lúc Trần Gia Di chạy đi, một là người đó không có nhiều thời gian để chuẩn bị, thứ hai là khó có thể xóa hết dấu vết chuẩn bị, rất dễ bị phát hiện sau khi ra tay, không thể thoát được.

À, kẻ thù lớn nhất trong trường học của Trần Gia Di là cô và Tô Điệp.

Tô Điệp sẽ không giết người, không đáng phải làm như vậy.

Chính cô càng xem thường việc giết đối thủ Trần Gia Di của mình.

Vậy nên, nếu thật sự có người ra tay giết hại Trần Gia Di, vậy thì mục đích của người này là gì?

Giết Trần Gia Di rồi, người này được lợi gì?

Tô Tinh Vãn không dừng bước, rũ mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên cô dừng lại: “Mẹ, lúc ấy con không ở đó mà đi theo nhóm Tây Châu đi thay quần áo ở hậu trường. Mẹ thử nhớ lại, sau khi con đi rồi, trong khoảng thời gian ngắn có ai rời đi với Trần Gia Di không? Con muốn hỏi những người có liên quan trực tiếp với cô ta, không phải những người mà mẹ sắp xếp để dẫn đường cho cô ta đâu.”

Tô Ngưng nhìn biểu cảm sốt ruột của Tô Tinh Vãn, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một người.

Là người mới vừa rồi còn thương tiếc cô ta.

“Là Thẩm Thuận Côn.” Khuôn mặt của Tô Ngưng hơi cứng lại: “Lúc đó mẹ vừa mới nói chuyện với nhà họ Thẩm xong thì bọn họ đã đi rồi. Vãn Nhi, con nghĩ cậu ta đáng nghi lắm à, dám làm chuyện độc ác như vậy mới người vợ kết tóc của mình sao?”

Hung thủ mà Tô Tinh Vãn nghĩ tới đầu tiên, cũng là Thẩm Thuận Côn.

Kết hợp với lời của mẹ vừa nói, cô bình tĩnh nói: “Có phải anh ta hay không thì phải điều tra đã. Nhưng anh ta và Trần Gia Di vốn ghét bỏ nhau, Thẩm Thuận Côn còn ghét Trần Gia Di không để mặt mũi cho nhà họ Thẩm, hoặc sợ cô ta cản trở con đường tương lai của anh ta, việc anh ta đẩy Trần Gia Di xuống dưới khi chưa kịp chuẩn bị cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là, bắt người phải có bằng chứng, nếu không tìm được bằng chứng là khó mà kết luận là anh ta được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.