[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1331: Chương 1331: Không ngoan sẽ bị phạt




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Nhưng nếu cậu ta gây án, với tính cách của cậu ta mà còn dám nói về cái chết của Trần Gia Di trước mặt mẹ à? Còn tranh cãi rốt cuộc là trách nhiệm của Trần Gia Di hay của nhà trường lớn hơn?” Tô Ngưng lắc đầu, tuy mắt bà không được xem là nhìn người chuẩn, nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn được một chút về phẩm hạnh của một người.

Thoạt nhìn thì thấy Thẩm Thuận Côn có vẻ trưởng thành bình tĩnh, nhưng đáy mắt không giấu được việc gì. Chỉ cần có người mạnh mẽ hơn anh ta áp đảo anh ta là có thể làm anh ta suy sụp.

Vãn Nhi nghĩ, liệu như vậy có phải đoán mò không?

Ánh mắt của Tô Tinh Vãn lạnh lùng: “Có phải anh ta không thì chờ Tây Châu điều tra xong thì biết thôi.”

“Vãn Nhi, con và Trần Gia Di với Thẩm Thuận Côn từng có chuyện à?”

“Sao có thể chứ, chưa nói tới việc con đã gả cho Tây Châu, dù con có còn độc thân cũng sẽ không thích Thẩm Thuận Côn. Tính cách của anh ra độc ác nham hiểm như vậy, trước mặt người khác thì rộng lượng, sau lưng thì lại ngang bướng. Trước đây anh ta giữ con lại phòng quản lý thư viện ép con lấy anh ta, bị con lạnh lùng từ chối. Không lâu sau thì có tin đồn với bạn cùng phòng của Vân Kỳ là Trần Gia Di, nhưng con không ngờ là bọn họ là liên kết để gài bẫy con.” Tô Tinh Vãn vốn không định nhắc lại chuyện này, cứ nói tới là cô lại tức giận, hận không thể để đôi nam nữ chết tiệt này mất mặt trước mặt mọi người.

“Gài bẫy? Bẫy gì, sao mẹ chưa từng nghe con nói? Có phải là cái ngày xảy ra chuyện của Trần Gia Di và Thẩm Thuận Côn không?”

Tô Tinh Vãn hơi mệt mỏi, mím môi nói: “Mẹ, chuyện đã qua rồi, con vốn định không nhắc lại làm gì. Nhưng bây giờ, con cho rằng Thẩm Thuận Côn chưa được học được bài học cho mình đâu.”

Quả nhiên là có liên quan tới ngày hôm đó? Tô Ngưng cứng họng, nghĩ lại ngày hôm đó lúc mình vội đi cứu con gái là vì nghe được bọn học sinh kháo nhau là Vãn Nhi và Thẩm Thuận Côn làm chuyện nam nữ dơ bẩn.

Tuy việc này là do Trần Gia Di tự mua dây buộc mình, bởi vì muốn Thẩm Thuận Côn thuộc về mình, cô ta còn lén lút bỏ thuốc Thẩm Thuận Côn. Lại cố ý dẫn mọi người đến xem hai người làm ra những chuyện đồi bại để lên mặt.

Nhưng tại sao lúc ấy các học sinh đó lại nghĩ rằng Vãn Nhi và Thẩm Thuận Côn tằng tịu với nhau, chứ không nghĩ là có người sắp xếp?

Nghĩ vậy, Tô Ngưng thở dài: “Gia môn bất hạnh, Trần Gia Di kiều man khác người, không để ý tới thể diện của bản thân và gia đình, lúc nào cũng tùy hứng. Con đoán là Thẩm Thuận Côn không chịu được cô ta nữa nên mượn cơ hội để giết cô ta. Mẹ hơi tin rồi.”

Tô Tinh Vãn nhìn phía sau Tô Ngưng một vòng, ngoài bốn người bọn họ thì không còn ai khác.

Màn đêm buông xuống, thế giới phía sau hai mẹ con như bị một con dã thú vô hình cắn nuốt, ánh sáng đều đã biến mất bên trong miệng nó.

“Đi nhanh nào, chờ tới chỗ Tây Châu rồi mình nghĩ tiếp.”

Cô kéo tay Tô Ngưng nói với người đằng sau: “Đi thôi.”

Nữ nhân viên công tác đi theo cô vốn đang canh chừng trong lo lắng, thấy Tô Tinh Vãn và Tô Ngưng đã đi nhanh về phía trước, các cô cũng nhanh chân đuổi theo.

Cuối con đường đầy sỏi đá mà họ đang đứng là một căn biệt thự song lập cổ kính và trang nhã.

Lầu một của biệt thự vãn đang mở cửa, ánh đèn sáng trưng rọi ra soi xuống bậc thềm ở phía trước.

Ở đằng trước có quân lính đang đứng xếp hàng trật tự ngay ngắn, vác súng đã lên nòng trên vai, lúc nhìn thấy Tô Tinh Vãn, mắt người đứng đầu sáng lên, lúc khoảng cách còn hai trăm mét, anh ta chạy chậm tới trước mặt Tô Tinh Vãn, cung kính chào cô, nghiêm túc nói: “Phu nhân, cô đã về rồi. Lần sau mong cô đừng bỏ chúng tôi lại rồi gặp nguy hiểm một mình nữa.”

“Khụ, khụ… Thật xin lỗi, là tôi suy nghĩ không kỹ càng.” Tô Tinh Vãn nhìn thấy người của mình thì yên tâm hơn một chút, cô đẩy Tô Ngưng đang thở dốc lên đằng trước, nói với vệ sĩ: “Đỡ mẹ tôi trước đã, Tây Châu đã dậy chưa? Bây giờ tôi muốn gặp anh ấy.”

Vì lo lắng cho mẹ, nhân lúc Tây Châu đã ngủ yên, sau khi báo cho vệ sĩ thì cô lén lút rời đi.

Bây giờ cô hơi hối hận rồi, trước khi tìm mẹ thì đáng lẽ phải nói cho Tây Châu, hỏi ý kiến của anh.

Nếu như vừa rồi mình gặp chuyện trên đường nhỏ, thì Tây Châu và Bình An phải sống quãng đời còn lại như thế nào đây?

Còn có cả Cửu công tử, cô còn chưa nói với anh ta về quyết định của mình.

Cô không muốn rời khỏi thế giới xinh đẹp này, cũng không muốn việc mình đột nhiên mất đi làm bạn bè và người thân đau buồn đứt từng khúc ruột.

“Rất xin lỗi, tôi sẽ học cách kiềm chế, lần sau chắc chắn sẽ không rời đi một mình để mọi người lo lắng nữa. Chúng ta vào nhà trước đã, anh vào gọi Tây Châu giúp tôi, nói anh ấy là tôi chờ ở đại sảnh lầu một.” Vì mẹ mình và nhân viên công tác ở trường học vẫn còn ở đây nên Tô Tinh Vãn không thể để mẹ ngồi một mình ở sô pha được, mẹ cũng mệt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.