[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1332: Chương 1332: Loại chuyện khám người này, cần phải kín đáo




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vì vậy cô nhờ phụ tá của anh đi gọi, còn cô thì ở lại với hai người phụ nữ đang hoảng sợ một lát, cùng uống ly trà ấm, xua tan đi khí lạnh và vận xui quanh người.

Người phụ tá nhận lệnh.

Lúc Tô Tinh Vãn vừa nói hết câu đầu tiên thì Hoắc Tây Châu đã bước xuống cầu thang làm từ cẩm thạch trắng, ánh đèn sáng rọi xuống người anh như đang phủ một lớp hào quang lên người anh.

“Lại đây với anh.” Trên gương mặt đẹp trai tuấn tú của Hoắc Tây Châu hiếm khi nào thể hiện sự tức giận: “Có ra ngoài cũng phải đưa mấy người đi cùng, không được lén đi một mình. Anh và Bình An rất lo lắng cho em, có biết không?”

Tô Tinh Vãn rụt cổ, có hơi sợ ánh mắt muốn nuốt mình vào bụng của Hoắc Tây Châu.

Nhưng anh là người đàn ông của mình, cũng là do mình làm anh giận, nên chính mình phải chịu trách nhiệm thôi.

Trong lòng cô thầm thở dài, trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng mê người, chủ động đi tới bậc thang tới trước mặt Tây Châu, nói nhỏ:

“Được rồi, đừng tức giận được không? Em thấy con ngủ trong lòng anh say, em lo cho mẹ quá nên tự mình đi xem thế nào. Anh cũng biết trong trường An Ngự có đội bảo vệ trực cả ngày mà, em đi đường lớn nữa nên không sao đâu.”

“Vậy vừa rồi sao các em lại chạy? Cứ như là có người đuổi theo ấy.” Hoắc Tây Châu mệt mỏi ngước mắt, không nể tình mà lôi hình ảnh mình thấy được từ cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai ra nói.

“Nếu không phải lo có người đuổi ở phía sau, với tính cách của em thì em sẽ kéo mẹ vợ già cả yếu đuối mà chạy như vậy sao? Vãn Vãn, anh tức giận rồi. Em càng lúc càng liều lĩnh, dám vi phạm lời hứa với anh nữa. Em có nghĩ tới việc nếu em có chuyện gì, Tiểu Bình An của chúng ta sẽ không có mẹ. Em muốn để anh sống quãng đời còn lại với ai đây?”

“Anh bình tĩnh nào, sẽ không có lần sau đâu. Chuyện cũng không nghiêm trọng tới vậy, đêm nay em hơi nóng đầu nên suy nghĩ không thấu đáo, không có lần sau nữa. Anh có biết lúc tụi em quay về đã có chuyện gì không?” Tô Tinh Vãn nhón chân lên che miệng Hoắc Tây Châu lại, dùng ánh mắt yếu đuối đáng thương nói Hoắc Tây Châu đừng tính nợ cũ với cô bây giờ.

Cô biết sai rồi, không dám tái phạm nữa là được rồi phải không?

Cô và mẹ còn có chuyện muốn nói đấy.

Hoắc Tây Châu cúi người, khuôn mặt anh tuấn phóng to trước mặt cô, mùi trầm hương nhàn nhạt trên người anh quanh quẩn bên người cô.

Thơm, nhưng cũng áp bức quá thể.

Tô Tinh Vãn thầm nghĩ chuyện không ổn rồi, đại ma vương vẫn tức giận.

Gáy cô bị bàn tay to rộng của anh giữ lại, không thể cử động được.

“Còn chưa dỗ dành anh đủ, mà đã muốn chạy rồi à?”

“Mẹ với các cô vẫn đang nhìn đấy.” Gương mặt Tô Tinh Vãn đỏ lên, muốn đánh Hoắc Tây Châu. Làm gì vậy ? Vợ chồng già rồi còn tình tứ trước mặt người khác. Không biết lựa thời điểm à!

Hoắc Tây Châu nhìn lướt qua Tô Ngưng và những người khác, không cam lòng mà buông Tô Tinh Vãn ra, nói: “Trước tiên thì nhớ kỹ đã, còn dám để bản thân mình gặp nguy hiểm nữa thì anh sẽ tính cả vốn lẫn lời để phạt em đấy.”

“...”

“Bây giờ thì nói đi, có chuyện gì mà mọi người lại chạy trong hoảng loạn như vậy?”

Tô Tinh Vãn cúi mắt, nhón chân kề vào tai Hoắc Tây Châu nói nhỏ: “Trần Gia Di chết rồi, bọn em nghi ngờ là do anh ta giết.”

Hoắc Tây Châu hơi nhướn mày: “Là xuất hiện kẻ tình nghi?”

Từ phán đoán Trần Gia Di tự sát đến hoài nghi Trần Gia Di bị giết hại, trong đó chắc chắn đã xảy ra biến cố gì đó mà anh không biết.

Tô Tinh Vãn gật đầu: “Chờ lát nữa em nói kỹ càng hơn, bây giờ trước hết nhờ anh phái vệ binh của chúng ta đi tìm hai nhóm người. Em nói địa chỉ cho bọn anh, anh hướng dẫn người đi tìm. Em sợ nếu còn trì hoãn nữa, mấy nhân viên công tác sẽ gặp chuyện không lành.”

Nếu An Ngự chỉ gặp sự cố ngoài ý muốn một mình, bọn họ còn có thể giải thích với mọi người một phen, còn có thể lấy được sự đồng tình và thông cảm của công chúng, nhưng tập thể xảy ra sự cố thì không có cách nào ăn nói với công chúng.

Huống hồ, nhiều sinh mệnh đang sống sờ sờ như vậy, Tô Tinh Vãn tự hỏi không có cách nào lạnh lùng cho qua được.

“Được, đầu tiên em tả lại đặc thù của hai đám người muốn tìm ra, tên bọn họ là gì luôn thể. Anh sẽ cho người đi tìm.” Hoắc Tây Châu híp mắt, búng tay một cái, kêu mấy phó quan của mình đến.

“A Lượng, Trương Chuẩn, hai người các cậu mỗi người mang theo hai mươi người, đi theo người của trường học tìm người. Những người khác cùng với tôi canh phòng nghiêm ngặt ở chỗ này.”

Anh nói xong lại chỉ một người bước ra khỏi hàng: “Điền Tả, cậu điện báo liên lạc với bên Giang Thành, lúc cần thiết kêu bên kia điều một số thứ sang đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.