[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1333: Chương 1333: độc đoán của anh: Em không được cậy mạnh!




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ban đầu Tô Tinh Vãn không hiểu ‘thứ’ kia là cái gì, nhưng nghĩ đến từ trước tới nay Tây Châu làm việc có kế hoạch, rất ít khi liều lĩnh và tự đại.

Nên cô bình tĩnh lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuyện Trần Gia Di bị giết chỉ là do em suy đoán, vẫn chưa có chứng cứ, tạm thời không cần làm rùm beng lên. Bên An Ngự đều là học sinh, đừng làm bọn chúng sợ.”

Hoắc Tây Châu véo mặt Tô Tinh Vãn, cảm xúc mượt mà dưới lòng bàn tay làm anh nhất thời yêu thích không buông tay. “Vãn Vãn ngoan, đừng lo lắng, anh sẽ không khiến An Ngự hoang mang lo sợ. Tất cả đều nghe theo bằng chứng, cái này anh biết. Anh rất vui khi em biết tìm anh giúp đỡ, mà không phải lại tự giải quyết một mình.”

Tô Tinh Vãn mỉm cười, phủi móng vuốt mãi không chịu buông ra của Hoắc Tây Châu, hết cách nói: “Gánh nặng trên vai anh đã đủ nặng rồi, gánh vác người dân mười sáu tỉnh phía Nam. Em không muốn làm gánh nặng của anh.”

Hơn nữa, cô thật sự rất hưởng thụ quá trình tự mình giải quyết vấn đề, từng bước trở nên mạnh mẽ tự lập, tích luỹ từng chút lực lượng, bảo vệ người mình yêu. Cô là phu nhân của Hoắc Tây Châu, nhưng cũng là một Tô Tinh Vãn độc lập tự mình cố gắng, cảm giác này rất tuyệt, cô không muốn phá vỡ cân bằng thân phận giữa hai người.

“Không được nói em là gánh nặng của anh nữa. Em là Vãn Vãn có một không hai, là anh may mắn mới có thể cưới em làm vợ.” Hoắc Tây Châu biết nghe lời phải buông lỏng tay, thuận thế ôm Tô Tinh Vãn vào lòng.

Tô Tinh Vãn đấm nhẹ Hoắc Tây Châu, đôi má ráng đỏ. “Mọi người đang đợi anh hạ lệnh đấy, đừng để chậm trễ.”

Hoắc Tây Châu dính người như thế làm cô vừa buồn rầu vừa đau lòng.

Đại khái trước kia Hoắc Tây Châu bị cô lạnh nhạt nhiều, bây giờ nắm chặt cơ hội muốn cô đền bù lại.

Ngược lại làm cô không biết theo ai.

“Mẹ đã nói với bọn họ. A Lượng và A Chuẩn làm việc chắc chắn, em xem, bọn họ đã chỉnh đốn đội ngũ, dẫn người xuất phát.” Hoắc Tây Châu lười biếng chỉ tay.

Tô Tinh Vãn nhìn lại, quả nhiên, không biết từ lúc nào mẹ đã dẫn theo bọn A Lượng bỏ cô và Hoắc Tây Châu, đứng ở không xa cửa, vây quanh nhau tiến hành bàn bạc.

Tô Tinh Vãn lo lắng: “Mẹ mệt lắm rồi, để em đi nói với bọn họ, lấy thêm cho các anh lấy bản đồ đường đi trường học nữa.”

“Đợi đã, em đứng yên trước đi.” Hoắc Tây Châu đè vai Tô Tinh Vãn lại, nói: “Chỉ cần có mục tiêu, người em muốn tìm, chúng ta lập tức có thể phái người đi tìm chính xác. Nhưng em phải làm được một việc.”

“Chuyện gì?”

Hai tay Hoắc Tây Châu không nặng không nhẹ đè lên vai Tô Tinh Vãn, trầm giọng nói: “Nếu mấy người em nói đã không còn nữa, chuyện này em cũng đừng xen vào. Để anh và mẹ em đi điều tra chân tướng, em chỉ cần bình yên đợi anh phái người giữ khu an toàn, không cần đi đâu hết.”

Cuối cùng, tựa như biết Tô Tinh Vãn sẽ cãi lại, Hoắc Tây Châu thẳng thắn thành khẩn nói: “Nếu trong khuôn viên trường xảy ra chuyện ác ý giết người, trước khi kẻ xấu ở sa lưới chắc chắn sẽ chạy trốn, hơn nữa sẽ tìm kiếm thứ tự bảo vệ mình. Anh không muốn em bị đối phương áp chế cản tay. Bình An và em đều bình an, anh mới có thể yên tâm tiến tới.”

Tô Tinh Vãn đón nhận ánh mắt sâu thẳm cuồn cuộn của Hoắc Tây Châu, hơi nín thở, rũ mắt: “Được, các anh mọi chuyện cẩn thận, em cố gắng không tăng thêm gánh nặng cho anh. Cũng xin bảo vệ mẹ em, bây giờ bà ấy áp lực rất lớn.”

Tuy rằng mẹ cố ý gạt, không nói áp lực của mình với cô, nhưng cô đã phát hiện ra nhờ đôi mày nhíu chặt của mẹ.

“Trong lúc tìm em, anh cũng phái một đội người đi thăm dò nhà họ Thẩm.” Lúc Hoắc Tây Châu xoay người điều phối nhân viên, Tô Tinh Vãn nhắc nhở một câu: “Con trai độc nhất nhà họ Thẩm Thẩm Thuận Côn là chồng của Trần Gia Di, em và mẹ nhất trí cho rằng anh ta có hiềm nghi lớn nhất.”

“Thẩm Thuận Côn?” Hoắc Tây Châu dừng chân, quay lại nhìn Tô Tinh Vãn, hơi nhướng mày, mang theo đầy sát ý: “Chính là cái tên nhát gan xúc phạm em trong bữa tiệc, hủ hèm còn mơ tưởng đào góc tường nhà anh?”

Tô Tinh Vãn lắc đầu: “Anh ta chỉ trông nhát gan, chuyện hại em làm cũng không tới.”

“Tên gan chó kia còn làm gì em nữa?”

“... Không có gì. Em cũng đã trả lễ lại gấp mười lần, anh ta không chiếm được chỗ tốt nào từ em cả. Anh đi sắp xếp trước đi, em đỡ mẹ đi giữ Bình An.” Tô Tinh Vãn không muốn bàn lại chuyện dơ bẩn lúc trước, đẩy đẩy ngực Hoắc Tây Châu, đẩy người đang dựa sát vào mình ra.

Cô cũng đi theo ra ngoài, xen vào Tô Ngưng đang phân công trong đội ngũ, kéo tay Tô Ngưng, nói: “Mẹ, mẹ và con tạm thời đi nghỉ ngơi, chỗ này giao cho Tây Châu. Anh ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa, đưa mọi người cô Khương bình yên tới trước mặt mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.