[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1334: Chương 1334: Bảo bối từ từ trưởng thành! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Ngưng cười khổ, trong lòng hơi nôn nóng: “Trên người mẹ không có bản đồ trường học, cần phải có người dẫn đường cho người của Tây Châu. Con đừng khuyên mẹ nghỉ ngơi, không xác định mấy người Quỳnh Anh an toàn, mẹ không thể nhắm mắt nổi.”

Hoắc Tây Châu nhướng mắt, tuy rằng giọng ôn hòa nhưng mang theo ý không được xen vào, tuy rằng ánh mắt như lưỡi đao lạnh thấu xương dán trên người Tô Tinh Vãn không buông, nhưng đối với mẹ vợ cố chấp không nghe ai khuyên, anh vẫn là mơ hồ ‘nhắc nhở’ một phen.

“Mẹ nghe lời, có công nhân của mọi người dẫn đường cho bọn con rồi. Mẹ đừng ở đây làm khổ mình, để Vãn Vãn lo lắng cho mẹ. Con cũng sẽ đi tìm kiếm, có tin lập tức báo cho mẹ và Vãn Vãn trước tiên.”

Tô Ngưng bị con rể không khách sáo nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng nặng nề. Đầu óc bình tĩnh lại, lại cảm thấy con rể nói cũng có lý.

Bà nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Hoắc Tây Châu nói: “Thật sự là chuyện quá gấp gáp, cảm ơn bọn con chi viện, làm phiền rồi.”

“Mẹ, người một nhà đừng nói những lời khách sáo, Tây Châu anh chú ý an toàn, bọn em ở lại đây chờ tin tức của các anh.” Tô Tinh Vãn xoa xoa mu bàn tay Tô Ngưng, ý bảo mẹ đừng nói mấy lời khách sáo nữa, làm chậm trễ Hoắc Tây Châu cứu người.

Hoắc Tây Châu thuận theo gật đầu với Tô Tinh Vãn, chọn một nhóm người ngựa lên đường.

Tô Tinh Vãn đỡ Tô Ngưng lên lầu hai biệt thự.

Hai người bước đi nhẹ nhàng, hít thở cũng chậm lại, sợ đánh thức Bình An bé bỏng trong phòng.

Mới đè tay nắm cửa xuống còn chưa đi vào, trong phòng đã rầm một tiếng, sau đó vang lên tiếng trẻ con khóc.

“Bình An…”

Tô Tinh Vãn hoảng sợ, lập tức mở cửa ra xông vào phòng.

Phản ứng của Tô Ngưng không nhanh bằng Tô Tinh Vãn, nhưng khi nghe cháu mình xảy ra chuyện thì tim cũng quặn đau mà xông vào cửa theo Tô Tinh Vãn.

Thật may là Bình An không sao. Trong nhà chỉ xảy ra một chuyện nhỏ là: Vú nuôi được Hoặc Tây Châu giữ lại để chăm sóc cho tiểu Bình An không biết do mặc quần dài quá hay đi đứng không cẩn thận mà lại vấp té ra đất.

Mà Tiểu Bình An thì đang yên ổn nằm trên giường, cánh mũi cậu bé khẽ động, hơi thở của cậu bé hơi nông và trầm ổn, miệng vẫn còn ú ớ không biết là mơ thấy mộng đẹp gì.

Tô Tinh Vãn thấy Bình An vẫn còn ổn, thì ánh mắt liền dịu lại. Cô bước đến nhanh chóng đỡ vú nuôi dạy: “Vú Hồ, vú sao thế?”

“Hầy, phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi. Thật xin lỗi. Tôi buồn ngủ quá, không cẩn thận té ngã. May mà cậu chủ nhỏ không sao, nếu không tôi chết cũng không thể tạ tội.”

“Vú Hồ đừng nói vậy, vú cũng đã lớn tuổi rồi, đáng nhẽ là nên nghỉ ngơi rồi. Là tôi và Tây Châu làm phiền cô an dưỡng tuổi già. Vú về phòng nghỉ trước đi, ngày mau cháu bảo người đưa vú về nhà họ Hoắc. Sau này tôi sẽ chăm sóc Bình An, không vướng bận gì đâu.” Tô Tinh Vãn dịu dàng nói, trong ngữ khí không có chút ý tứ trách móc nào.

Vú Hồ là vú nuôi của Hoắc Tây Châu, từ trước đến nay luôn rất được Hoắc Tây Châu tin tưởng. Khi cô được gả cho Hoắc Tây Châu, vú cũng đã lớn tuổi rồi, beeb cơ thể không được khỏe, thế là được Tây Châu đưa đến biệt viện an tĩnh một thời gian, sau khi bản thân sinh Bình An, nhìn thấy một người lạ trong viện nhỏ của mình. Thì mới biết Tây Châu đã mời vú nuôi của mình đến để chăm sóc cho cô và Bình An. Nhất là trong khoảng thời gian cô cho Bình An cai sữa, và đến An Ngự học, vú Hồ đã chăm sóc cho Tiểu Bình An trong những ngày cô không có ở nhà.

Bây giờ ở An Ngự đang vô cùng sóng gió, thân phận của cô cũng bị công chúng biết đến rồi, sau này, nếu như cô vẫn còn bình thản tham gia các lớp học ở An Ngự, thì sẽ trở thành mục tiêu để các thế lực thăm dò nhà họ Hoắc.

Vì sự an toàn của bản thân và nhà họ Hoắc, cô không thể tiếp tục ở lại An Ngự nữa.

Tô Tinh Vãn có chút tiếc nuối.

“Phu nhân coi thường lão nô tuổi cao sức yếu sao?” Vú Hồ không giấu được vẻ thất vọng của mình: “Một tay lão nô đã nuôi lớn tứ thiếu gia, khó khăn lắm mới thấy tứ thiếu gia lấy vợ sinh con, sinh ra cậu chủ nhỏ thông minh lanh lợi như vậy, còn chưa trông thấy cậu chủ nhỏ trưởng thành, tôi không nỡ rời đi.”

Tô Tinh Vãn cười khổ, cô nâng bàn tay của vú Hồ lên nhìn nhũng vết sưng đỏ, giải thích: “Đâu có đâu, tôi chỉ lo vú bị thương thôi, bé con thì cứ thích lăn qua lăn lại, sau này tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian và trông coi thằng bé, cũng tiện cho vú nghỉ ngơi một chút. Đợi đến khi tôi sắp xếp được thời gian học tiếp, thì phiền vú lại chịu khổ, đến đây giúp bọn tôi chăm sóc bé con. Bây giờ vú phải nghỉ ngơi và điều trị thật tốt, tay cũng đã sưng lên rồi, có đau không?”

“Tứ thiếu phu nhân...” Vú Hồ nghe xong lời Tô Tinh Vãn nói liền sững người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.