[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1335: Chương 1335: Bảo bối từ từ trưởng thành! (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đợi đến khi Tô Tinh Vãn buông tay mình ra, bà ấy mới nhìn xuống khuỷu tay của mình, rồi phát hiện ra ở đó có một cơn đau nhói âm ỉ.

Vẫn thật sự bị thương sao?

“Không sao đâu, tôi nghỉ ngơi một ngày là được ấy mà. Tôi vẫn không an tâm cho tứ thiếu gia nên không thể trở về trước được. Vậy tôi đi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tới giúp cô một tay, cùng nhau chăm sóc cậu chủ nhỏ nhé. Tôi thực sự không nỡ xa cậu ấy.”

Lời nói của lão thái thái rất có lý và chân thành, Tô Ngưng ở bên cạnh gật đầu nói: “Vãn nhi, cả hai người đều muốn tốt cho đối phương. Sao không thỏa thuận lại với nhau, cứ để thím Hồ ở lại, đợi đến khi chuyện ở đây giải quyết xong, rồi sẽ về chung với đại đội của Tây Châu.”

Tô Tinh Vãn nghĩ một lúc, rồi cũng thôi. Cô khẽ nói với vú Hồ: “Vậy vú vào phòng ngủ bên cạnh nghỉ ngơi đi, tôi sẽ bảo người mang cao bôi vết thương cho vú, đợi đến khi Vú khỏe lên rồi, thì ngày mai cùng tôi chăm sóc Bình An.”

Vú Hồ thở dài một hơi, gật đầu với mọi người, rồi lại nhìn Bình An một cái, sau đó mới chậm rãi rời đi.

Khi Tô Tinh Vãn nắm lấy tay vú Hồ cô đã kiểm tra cho bà rồi, xác định nơi đó chỉ bị xước chứ không đến nỗi gãy xương. Sau khi vú Hồ rời đi, cô có hỏi Tô Ngưng, sau đó tìm được cao Hàn Ngọc để chữa trị các vùng da bị tổn thương trong nhà của Tô Ngưng rồi mang sang cho bà.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Tô Ngưng và đứa bé ngây thơ đang ngủ.

Bà ấy xoa cái đầu mượt mà của cháu ngoại, thở dài nói: “Phải theo ba mẹ đi khắp nơi, cháu phải chịu khổ rồi.”

Bình An vô thức chép miệng, đôi lông mi đen nháy hình rẻ quạt rũ trên khuôn mặt trắng trẻo non nớt của cậu bé, trông đường nét của cậu chẳng khác gì một con búp bê sứ cả, đôi lông mày bướng bỉnh của cậu bé nhướng lên, mặc dù còn hơi nhạt nhưng lại càng tôn lên khí khái anh hùng trên khuôn mặt như búp bê sứ của cậu.

Ngay từ lần đầu gặp mặt đã có thể dự đoán phong thái trong tương lai của cậu bé rồi.

Tô Ngưng mỉm cười, đột biên bà cảm thấy sầu não, phiền muộn của mình đều chẳng có nghĩa lý gì cả.

Bà khẽ cười tự nhủ: “Bà ngoại việc gì phải lo lắng chứ, cháu là con trai của Vãn Nhi và Hoắc Tây Châu cơ mà. Tuổi còn nhỏ mà có thể cùng ba mẹ trải nghiệm rèn luyện cũng tốt.”

Cái mũi nhỏ của Bình An nhăn lại, lông mi khẽ run, có vẻ như là sắp tỉnh lại.

Tô Ngưng nín thở, không dám làm ồn bé con. Bà khẽ đặt tay lên ngực cậu bé, sau đó vỗ về ngân nga bài hát ánh trăng dịu dàng.

Tô Tinh Vãn thoa thuốc cho vú Hồ, rửa tay sạch sẽ rồi mới đi vào phòng.

Vừa nhẹ nhàng đẩy cửa vào thì thấy mẹ mình đang nằm nghiêng bên cạnh Bình An, khẽ ngân nga lời ru để dỗ cậu bé ngủ.

Cô không nỡ cắt ngang, nên hơi khụy chân xuống dựa vào khung cửa, chăm chú nghe hết bài hát ru mà mẹ mình hát.

Khi còn nhỏ, lúc còn ở chỗ Khương Thư Mỹ bản thân cô đã không có được tình thương của mẹ, sau khi lớn lên đợi đến khi bản thân trở thành một người mẹ, cô muốn đối xử với con mình thật tốt, nhưng lại không thể.

Thiên hạ không còn thái bình, Tây Châu một mình giương cao lá cờ của nhà họ Hoắc, dựng lên tường sắt ở mười sáu tỉnh phía nam, còn phải chiến đấu với lang sói tứ phương, từng bước giải phóng nhân dân.

Bản thân là vợ của anh, biết y thuật giúp đỡ mọi người không thể khoanh tay đứng nhìn Tây Châu ngập trong nguy khốn mà không làm gì được.

Sau đó, cô vẫn lựa chọn tu dưỡng đi sâu vào ngành y, nghiên cứu ra những loại thuốc có thể giảm thương vong cho quân sĩ trên chiến trường, còn bào chế thuốc mê, thuốc tê đưa đến cho Tây Châu sử dụng, để kết thúc cuộc chiến tranh hỗn loạn này sớm hơn một chút.

Cho nên cuộc chia tay với con trai sắp tới, có lẽ cũng nhanh thôi...

Tô Tinh Vãn cảm thấy rất khó chịu trong lòng, cô cúi đầu chậm rãi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó mới cong khóe môi đi về phía Tô Ngưng và con trai.

“Mẹ, chúng ta ngủ trước đi. Đợi đến khi Tây Châu trở về thì sẽ có tin tốt.”

Cô trèo lên giường, nằm nghiêng người đối diện với Tô Ngưng, còn Tiểu Bình An thì nằm giữa mẹ và bà ngoại.

Cô tiếp tục mơ mộng về bình yên, hoàn toàn không biết đến ánh mắt quan tâm ở thế giới bên ngoài.

Tô Tinh Vãn hôn lên trán Bình An, nói: “Bảo bối lớn chậm thôi, mẹ sẽ cùng con ngắm nhìn thế giới.”

Tô Ngưng cong môi cười, mắt híp lại: “Ngủ ngon, Vãn nhi.”

Khi nhóm người Hoắc Tây Châu xuất hiện ở con đường dưới bóng cây, thì trời đã hứng sáng rồi.

Sương sớm màu tím mỏng manh tản ra từ những lùm cây của An Ngự theo gió phả vào mặt họ.

Không đau, nhưng cái lạnh chảy dọc theo cổ áo khiến họ phải nổi gai ốc.

Cậu lượng không nhịn được mà hắt hơi một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.