Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta ngại ngùng bóp mũi, nhìn mấy cô gái vẫn còn đang run rẩy trong hàng, thì nhắc nhở Hoắc Tây Châu: “Thiếu gia, chúng ta đã tìm được người rồi, bây giờ trở về hay làm việc khác? Các giáo viên hình như đều chưa được nghỉ, họ cần nghỉ ngơi. Ngài cũng mệt rồi, những việc còn lại cứ giao cho cấp dưới đi.”
Sau khi lăn lộn cả một đêm, cả đoàn người theo chỉ dẫn đi đến kho đông lạnh và ký túc xá của ông Lương, nhưng tất cả đều trống trơn.
Nếu không phải là có năng lực quan sát kinh người của tuổi trẻ, thì các manh mối đã phát hiện ở cả hai hiện trường đều không có gì bất thường, sau đó tìm thấy vài tên người Nhật là nội ứng với âm mưng lấy mạng sống ra để de dọa nhân viên An Ngự, và giải cứu một số con tin đang bị hôn mê.
Tiểu đội của bọn họ có khả năng là sẽ thất bại trở về, cứ tưởng chừng như bản thân không sẽ không tìm được người ở điểm đến, thì các giáo viên của An Ngự đã tự mình tìm thấy con đường nhỏ trở về hội trường và cùng với hiệu trưởng Tô phục lệnh.
Đợi đến khi bọn họ quay trở lại, chưa nói đến việc đã bỏ lỡ thời cơ cứu người, mà còn giúp mấy người Nhật tìm thấy cơ hội gây ra một trận sóng gió ở An Ngự.
Hoắc Tây Châu khẽ lau sương trên vai, mi tâm anh hiện lên ý chí chiến đấu, sau đó kiểm kế nhóm người rồi giao cho cậu Lượng.
“Các cậu phân từng đợt ra hành đồng, cậu dẫn người đi báo tin cho Vãn Vãn và mẹ cô ấy, nói với bọn họ là đã tìm được người rồi, sau khi cứu chữa và tỉnh lại thì có thể thăm dò. Hôm qua người Nhật chỉ bị thương không chết, vẫn còn luẩn quẩn trong khuôn viên trường, tâm trạng tôi không tốt, nhưng người còn lại chờ đợi, cùng tôi tiếp tục điều tra tìm kiếm nhân chứng sống.”
Cậu Lượng nghiêm túc nói: “Thiếu tướng, tôi sẽ chiến đầu cùng ngài, khả năng thiện xạ của tôi rất tốt, ngài bảo tôi đánh đâu tôi đánh chỗ đó, không gây rắc rối cho ngài đâu. Mấy vị giáo viên này cứ để A Chuẩn đưa về chữa trị đi. Chúng ta phải bắt được những người Nhật gây chuyện càng sớm càng tốt, mấy người phu nhân cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.”
A Chuẩn vò đầu bứt tai, cũng chủ động xin đi giết giặc --- chí nam nhi đang bốc lên, những công việc hậu cần như đưa người về trị thương và an ủi gia quyến sao có thể giao cho anh ta chứ.
“Tôi...”
“Được rồi, tôi biết A Chuẩn mệt rồi, rất muốn đưa người về chăm sóc.” Ngay khi A Chuẩn lên tiếng, cậu Lượng đã âm thầm nháy mắt với đối phương. Tay còn ra hiệu định đấm A Chuẩn một cái.
A Chuẩn nghẹn lại, còn chưa kịp phản bác đã nghe thấy Hoắc Tây Châu lãnh đạm lên tiếng: “Quân lệnh như sơn, ai dám làm trái lệnh tôi?”
Cậu Lượng: “... Rõ.”
Khi Hoắc Tây Châu đứng trước đội hình, thăm hỏi những người anh em bị thương khi đánh nhau với người Nhật, thì A Chuẩn nhân cơ hội, khẽ nói với cậu Lượng: “Anh cứ làm theo mệnh lệnh, đừng làm trò ngu ngốc nữa. Thiểu tướng không phải chê anh yếu kém, mà ngài ấy chỉ là muốn giao nhiệm vụ quan trọng nhật cho anh thôi.”
Cậu Lượng đang vô cùng buồn bực, cúi đầu chán nản nói ‘Ừ’ một tiếng.
A Chuẩn giải thích: “Anh nghĩ mà xem, trước khi anh làm mấy người kia tỉnh ngộ và đưa về cho phu nhân và hiệu trưởng Tô, bọn họ có phải là vô cùng lo lắng, không thể nguôi ngoai không. Vả lại, sau này anh chỉ cần thay thiếu tướng bảo vệ bọn họ và cậu chủ nhỏ là được rồi, không cần tắm trong mưa bom bão đạn như chúng tôi, vừa an toàn, vừa bảo vệ được thiếu phu nhân. Đây không phải là điều anh muốn làm sao?”
“Tôi...” Mắt cậu Lượng đột nhiên lóe sáng, anh ta chợt nhớ đến tâm tư của mình.
Anh ta nói: “Tôi biết tôi có thân phận như thế nào, thiếu tướng đã tin tưởng tôi, thì tôi bảo đảm có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Chua xót trong lòng cũng dần vơi đi, cậu Lượng hít một hơi thật sâu, sải bước lớn về phía Hoắc Tây Châu.
“Thiếu Tướng...”
“Hả?” Hoắc Tây Châu bình thản nhìn cậu Lượng: “Thời gian cấp bách, cứ theo sắp xếp của tôi mà làm. Có chuyện gì thì đợi chúng tôi về rồi báo cáo.”
Cậu Lượng rũ mắt xuống, cung kính đứng trang nghiêm, hô lớn: “Ngài yên tâm, tôi có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, chắc chắn sẽ bảo vệ bọn họ chu toàn.”
Đoàn người cứ thế chia ra.
Hoắc Tây Châu dẫn theo quân chủ lực truy tích theo hương chỉ đường trên người người Nhật bị thương nặng trong cuộc hỗn chiến hôm qua.
---
Tô Tinh Vãn chỉ nghỉ ngơi, chợp mắt có hai tiếng đồng hồ.
Khi nghe thấy tiếng bước chân đều và mạnh mẽ bên ngoài, cô lập tức ngồi bật dậy. Tô Ngưng cũng bị âm thanh kinh động đến, liền mở mắt ra: “Là Tây Châu trở về sao?”
“Chúng ta ngủ được bao lâu rồi?”
Tô Tinh Vãn đã không còn tâm trạng trả lời nữa rồi, cô chống tay xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi đi xuống lầu.
Tô Ngưng chỉ nghe được thấp thoáng giọng nói của Tô Tinh Vãn vọng lên: “Mẹ ngủ thêm chút nữa đi, con đi xem thế nào.”