Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vãn Nhi.” Tô Ngưng ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đau nhức của mình, liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái. Kim giờ đang chỉ vào năm giờ một khắc.
Dù gì thì cũng không an tâm để Bình An ở trong phòng một mình, nên Tô Ngưng cũng không đi theo Tô Tinh Vãn. Bà đắp chăn kín lại cho Bình An, rồi lại xoa xoa tay làm cho lòng bàn tay ấm lên, sau đó áp vào mà, xoa bóp hai bên thái dương.
Khi đầu đã bớt đau hơn, thì bà mới lẳng lặng xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Trời đã hửng sáng, nhưng còn chưa sáng hẳn.
Từ tầm nhìn của bà thì mặc dù hai bên đường phía trước nhà không có đèn đường chiếu sáng, những vẫn nhìn thấy một đám đông không nhìn rõ tướng mạo.
May mà quần áo của mấy người Quỳnh Anh vẫn có thể phân biệt được giữa những bộ áo lính.
Để bà có thể xác định được những người quen thuộc trong đám đông kia chỉ bằng một ánh mắt.
Tô Ngưng âm thầm đếm số người, trái tim đang thắt chặt của bà cũng dần thả lỏng.
--- Con rể là người có bản lĩnh, nhóm giáo viên đi ra ngoài hôm qua đều đã đứng ở dưới lầu rồi, không thiếu một người nào.
--- chỉ là nhìn thế nào cũng thấy có chút bất ổn? Vẫn cần phải có hai người dìu đi sao?
Tô Ngưng kinh ngạc, hạ rèm xuống chuẩn bị đi hỏi mấy người bảo vệ bọn họ ở ngoài cửa.
Bà đảo mắt liếc nhìn thì thấy bóng dáng con gái mình xuất hiện giữa đám đông, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.
Lầu dưới.
Tô Tinh Vãn theo thói quen tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Tây Châu trong đám đông.
Đoàn người trở về lần lượt bước vào sân, số người trở về ít hơn hẳn những người đi.
Tô Tinh Vãn chớp chớp mắt, gọi cậu Lượng lại hỏi: “Thiếu tướng đâu? Có phải là anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cậu Lượng nhìn Tô Tinh Vãn lắc đầu, giải thích: “Thiếu tướng không sao cả. Ngài ấy phải tôi đưa các giáo viên về trước, còn mình thì đưa người truy tìm tung tích của người Nhật. Cô đừng ở đây kẻo trúng gió, vào nhà trước đã. Những giáo viên này đều đã trúng độc của người Nhật, chúng tôi không mang theo thuốc giải độc, nên chỉ có thể trở về để cô và hiệu trưởng Tô nhìn xem, có thể giúp những người này tỉnh lại không?”
“Người Nhật?” Tô Tinh Vãn sững người, rồi lại nhìn vị giáo viên được các quân lính ở phía sau cậu Lượng dìu vào, cô đã bớt lo lắng hơn, bảo người dìu đám người Khương Quỳnh Anh ngồi vào ghế sofa trong phòng khách.
Khi khám cho mấy người giáo viên nữ, thì Tô Tinh Vãn mới phát hiện ra một điều bất thường: Những giáo viên đã hôn mê điều có mạch tượng ổn định, trên người không có vết tích hay vết thương tạo ra bởi những vũ khí sắc nhọn, đồng tử không bị giãn, nhịp tim vẫn rất khỏe mạnh, cứ như bọn họ chỉ là đang mơ ngủ bình thường vậy.
Nhưng theo những gì cậu Lượng nói, thì người Nhật đang mai phục ở An Ngự rồi.
Bọn họ không giết người, không nhân thời cơ gây sự, vậy bọn họ đang muốn làm gì ở An Ngự?
Đối mặt với âm mưu quỷ quái của người Oa, Tô Tinh Vãn dù có chút khẩn trương nhưng cô lúc này không có thời gian đi điều tra sự thật.
Sau khi chuẩn đoán lại cho cô Khương, cô mới nói cho mọi người biết phương thuốc giải độc.
“A Lượng, cậu đến đây thu xếp một chút.” Tô Tinh Vãn đứng thẳng người dậy, rời khỏi bàn làm việc, đưa đơn thuốc còn chưa khô cho A Lượng, nói: “Tìm mấy người tay chân nhanh nhẹn, đến chỗ nhà thuốc Tư Minh ở dưới tầng học khu An Ngự lấy những loại dược liệu này, các thầy cô hôm nay có thể tỉnh lại được hay không, tất cả là nhờ vào những thứ này.”
Mực viết trên giấy trắng còn chưa khô, A Lượng nhìn nét chữ đẹp sẽ trên phương thuốc, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Phu nhân, có cần bọn tôi bảo người trong hiệu thuốc nghiền thuốc xong rồi chế biến thành viên rồi mới mang về không?”
Anh ta nhìn khắp phòng một vòng, phát hiện trong phòng cũng không có thiết bị nghiền thuốc tốt, đây cũng chỉ chỉ là nơi nghỉ ngơi sinh hoạt hàng ngày của hiệu trưởng Tô. Nếu mang những loại thuốc kia về đây mà không có chỗ để xử lý thì không phải là làm chuyện vô ích rồi hay sao?
Tô Tình Vãn lắc đầu, kiên trì nói: “Không cần, cậu nói với các anh em nhanh chóng trở về là được rồi. Tôi đã có cách xử lý nó.”
Nghiền thuốc thành viên, cô sợ không nhìn ra ai động tay động chân, với một thành phần và tỷ lệ chênh lệch, thuốc phối ra sẽ có công dụng hoàn toàn khác nhau.
Cho nên cô cần phải tận mắt nhìn thấy những nguyên liệu này mới có thể điều chế ra thuốc giải độc được.
Đối với việc làm sao để cân, để nghiền được thì nơi ở của mẹ cô có một căn nhà bếp, trong đó có cả cân và các dụng cụ nhà bếp khác.
Quá trình chế biến thuốc rất rườm rà và tỉ mỉ, thời gian gấp gáp, sau khi lấy được đồ phải cô chỉ cần trực tiếp sơ chế các dược liệu rồi đun lên, sau khi đun xong thì bưng cho thầy cô uống là được.