Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy Tô Tinh Vãn vẫn kiên trì như cũ, Trương Hành Lượng gật đầu: “Thiếu soái bảo tôi dẫn đội đến đây bảo vệ cho cô, chờ đến khi ngài ấy quay lại. Tôi gọi vào người đến hiệu thuốc mà cô vừa nói, cô lên tầng nghỉ ngơi đi, nơi này sẽ do chúng tôi bảo vệ.”
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nam sinh tập thể dục buổi sáng trên con đường nhỏ ngoài kia.
Tô Tinh Vãn nói: “Tô định dẫn đường cho các cậu, nhưng nguy cơ rất cao, trước khi Tây Châu quay về, tôi và mẹ, có cả Bình An nếu đi ra ngoài sẽ trở thành mục tiêu. Vì vậy chỉ có thể làm phiền mọi người. Cũng may bây giờ bên ngoài có mấy học sinh đang rèn luyện, nhà thuốc Tư Minh là nơi mà học sinh An Ngự ai cũng biết. Nếu các cậu nhờ vả hoặc hỏi đường những học sinh đó, sẽ có người dẫn các cậu đi.”
“Được.” A Lượng lập tức gọi ba người đến, đưa phương thuốc cho một trong ba người, nói: “Lời thiếu phu nhân vừa nói các cậu đã nghe rõ chưa, là nhà thuốc Tư Minh, ra ngoài rồi hỏi học sinh thì sẽ biết ở đâu.”
Những người lính được giao trọng trách đứng yên, dõng dạc hô: “Không làm nhục sứ mệnh.”
“Chờ một chút.” Có tiếng nói truyền từ phía cầu thang.
“...Dạ?” Tô Tinh Vãn khó hiểu quay đầu lại.
Tô Ngưng ôm Tiểu Bình An đang ngủ, hai mắt mở ta chậm rãi đi xuống tầng, nói: “Nhân viên làm ở Tư Minh không lấy thuốc cho người ngoài, cần phải có mẹ đóng dấu công cho mọi người, viết một bức thư tuyên bố mới được.”
Tô Tinh Vãn lúc này mới giật mình, đúng rồi, sao cô lại quên mất chuyện này.
Mấy hiệu thuốc trong khuôn viên An Ngự chỉ cung cấp cho nhân viên An Ngự và học sinh có đơn thuốc trong tay, không nhận tiền mặt từ bên ngoài.
Bây giờ thân phận của cô chỉ là học sinh, nếu trực tiếp kê đơn, giáo viên hiệu thuốc nhất định sẽ không đồng ý.
Cũng may có mẹ nhắc nhở, nếu không thì mấy người anh em này sẽ phải đi một chuyến vô ích rồi.
Tô Tinh Vãn thở dài, giơ tay lên bảo bọn A Lượng chờ một chút.
Bản thân mình đi đến cầu thang, giơ tay bế Bình An từ trong tay Tô Ngưng, nói: “Mẹ mau đóng dấu xác nhận cho bọn họ đi, trong lúc chờ thuốc giải thì chúng ta đánh thức cô Khương dậy, sau đó đi xử lý chuyện khác.”
Từ trước đến nay, Tô Ngưng chưa bao giờ để con dấu rời khỏi người.
Sau khi đóng dấu công thức phương thuốc xong, bà hỏi Tô Tinh Vãn: “Tây Châu sao vẫn còn chưa thấy về? Có chuyện gì xảy ra ở trường học không?”
“Không có việc gì, mẹ đừng lo lắng quá.” Tô Tinh Vãn nắm thật chặt lòng bàn tay, cố gắng để cho khuôn mặt cười của mình trông tự nhiên: “Tây Châu chỉ là có việc chậm trễ, không có việc lớn gì.”
“Con đừng giấu diếm mẹ.” Tô Ngưng chỉ chỉ người đang ngủ say trên ghế salon, vẻ mặt không tin: “Nếu không phải xuất hiện chuyện khó giải quyết, Tây Châu thân là người đứng đầu, sẽ không tới nổi bây giờ còn chưa trở về. Mà Quỳnh Anh đang êm đẹp còn ngất đi. Vãn nhi, có việc gì con nói cho mẹ, đừng giấu diếm. Cái gì mẹ cũng chịu nổi.”
Tô Tinh Vãn rũ mắt, khẽ thở dài: “… Tây Châu đuổi theo điều tra người Nhật mất tích, mấy người Trần Gia Di chết và cô Khương bị ám hại, đại khái đều không thoát khỏi liên quan với người Nhật.”
“Người Nhật?” Con ngươi của Tô Ngưng đột nhiên co lạ, giọng nói hơi khẩn trương: “Tin tức này chính xác không?”
Đại học An Ngự xảy ra chuyện, nếu là đơn thuần ngoài ý muốn hoặc là họa do con người làm, ủy hội trường học các bà có thể ứng giải quyết trả lời. Nếu là động đến thế lực vũ trang bên ngoài vậy thì khó giải quyết rồi.
Động vào cũng không phải chỉ là trường học.
Tô Tinh Vãn gật đầu: “Tây Châu chính là vì tra rõ chuyện này mới không trở về kịp. Mẹ yên tâm, có anh ấy ở đó, An Ngự không gây ra được tình trạng hỗn loạn đâu.”
Con rể đường đường là thống soái mười sáu tỉnh phương nam, cũng không phải Tô Ngưng nghi ngờ năng lực khống chế bạo loạn, uy hiếp giặc cướp của Hoắc Tây Châu.
Chỉ là bà lo lắng, nếu lần này binh đội của Hoắc Tây Châu giao chiến với người Nhật, bọn nhỏ ở An Ngự chưa nhận được tin tức, thế thì sẽ có thương vong.
Mấy đứa nhỏ ở An Ngự, mỗi đứa đều là nỗi lo trong lòng bà.
“… Vãn nhi, con ở lại đây đợi Tây Châu trở về, mẹ đi mở một cuộc họp. Các học sinh trong trường học đều vô tội, nếu các con muốn xung đột chính diện, nhân viên nhà trường chúng ta nhất định phải có biện pháp để bảo vệ tốt cho học sinh vô tội.” Tô Ngưng nói.
Tô Tinh Vãn biết mẹ lo lắng, cô đặt tay lên cổ tay Tô Ngưng, ấm giọng nói: “Con sẽ nói với Tây Châu, không để cho các bạn học xảy ra chuyện. Mẹ ở lại giải sầu với con đi, hiện tại mẹ không thể rời khỏi đây.”
Tô Ngưng không biết làm sao mà lắc đầu, suy nghĩ tỉ mỉ xong lại thấy tầm nhìn một chiều của mình, rất bất lực. Người Nhật ẩn nấp ở trường học, dựa theo suy nghĩ của Tây Châu, tất nhiên đầu tiên là phải giải quyết dứt khoát bọn chúng.
Nhưng bà lại muốn kéo lấy nó, không cho nó động thủ tự do không kiêng dè trong khuôn viên trường.