[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1339: Chương 1339: Bình minh rực rỡ




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Ngưng hít một hơi, nhẹ nhàng phủi tay Tô Tinh Vãn: “Thời gian gấp gáp, mẹ nhất định phải chuẩn bị sớm. Bây giờ phải tổ chức cuộc họp với các thầy cô, trước hết để trường học ra công văn, để bọn nhỏ ở nhà tự học.”

“Vâng? Ở nhà tự học?” Lần đầu tiên Tô Tinh Vãn biết được, An Ngự còn có hình thức học tập như vậy.

Tô Ngưng giải thích nói: “Mỗi học sinh đều có tài liệu giảng dạy của trường, ở nhà tự học một khoảng thời gian không làm ảnh hướng đến tiến độ chương trình học. Nhưng nếu như còn ở An Ngự, vậy nhất định sẽ bị người Nhật xem như bia ngắm, ảnh hưởng đến quyết sách của mấy người Tây Châu.”

“Mẹ, thật ra con lại cảm thấy chúng ta tùy tiện làm như vậy, người Nhật bọn chúng cũng sẽ nhận ra điều không đúng. Trước tiên chuyện này chúng ta không vội, chờ mấy người cô Khương tỉnh lại, sau đó Tây Châu trở về, chúng ta lại bàn bạc được chứ?”

Không phải ngày lễ, đột nhiên cho các học sinh ở nhà tự học.

Người có tâm kết hợp với cục diện loạn lạc hiện tại, tinh tế tưởng tượng thì sẽ biết An Ngự không thể không đóng cửa giải quyết tình huống quan trọng.

Đánh cỏ sẽ động rắn không nói, sẽ làm các học sinh hoang mang trong lòng.

Thân ở thời loạn, sợ nhất chính là dân chúng vô cùng lo lắng, không ngừng phóng đại sự sợ hãi, tự mình dọa mình, mà lại vì muốn sống, rất nhiều người sẽ làm bất cứ điều gì họ có thể làm, điều này không có lợi cho sự ổn định của tình hình hiện tại.”

“Thế nhưng…”

“Mẹ tin con.” Tô Tinh Vãn ổn định tinh thần, thử thuyết phục Tô Ngưng một lần cuối: “Chẳng bao lâu nữa Tây Châu sẽ trở về, chúng ta cùng nhau chờ anh ấy trở về bàn lại cách ứng phó được chứ? Mẹ yên tâm, con sẽ nói sự lo lắng của mẹ cho Tấy Châu. Anh sẽ không vì bắt người Nhật mà tổn thương đến tính mạng của các bạn học. Được chứ?”

Tô Ngưng ngước mắt nhìn Tô Tinh Vãn.

Cửa gỗ màu đỏ thắm của biệt thự rộng mở, sắc trời tươi đẹp.

Vẻ mặt Vãn nhi chắc chắn như thế.

“Thôi, vậy chúng ta chờ một lát, Tây Châu trở về xem tình hình như thế nào.”

Trong ngõ tắt chật hẹp.

Giờ phút này, Hoắc Tây Châu đang bị một người cuốn lấy, không thể động đậy.

Ngoài Tô Tinh Vãn ra, Hoắc Tây Châu luôn ở trong tâm thế không thương tiếc với những cô gái khác.

Huống hồ người phụ nữ bên cạnh anh này lại lẳng lơ đến lạ, anh không biết mình đã bị làm gì. Trong lúc anh nhất thời lơ đãng thì đối phương đã đến gần, đầu óc anh nặng chình chịch. Anh phải dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi của mình thì mới có thể duy trì được ý thức, đột nhiên anh dí khẩu súng browning vào cổ họng của người phụ nữ.

“Đưa thuốc giải cho tôi.”

“Anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu gì cả.” Tiền Vũ Đình giả vờ bình tĩnh vén lọn tóc rối ở bên tai, cô ta cố gắng nhoẻn miệng cười, cái cảm giác bị người ta dí khẩu browning vào người cũng chẳng dễ chịu gì.

Kotsuki Soutai còn đang đứng cách đây không xa quan sát cô ta, gã ta bảo cô ta phải hạ gục được Hoắc Tây Châu.

Tiền Vũ Đình đang trong thế tiến thoái lưỡng nan.

“Thuốc giải hoặc là tôi giết cô.” Hoắc Tây Châu không muốn nhiều lời với Tiền Vũ Đình, tuy đây là lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ này nhưng hơi thở trên người cô ta khiến anh cảm thấy chán ghét.

Không tài nào nói ra được nhưng trực giác của anh sẽ không sai đâu.

“Hu hu anh… anh đừng giết tôi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường ở An Ngự thôi, tôi chỉ đi ngang qua nơi này thôi, tôi không biết gì cả…”

Tiền Vũ Đình thút thít rơi nước mắt, bả vai cô ta run lên bần bật, cô ta tỏ vẻ như mình chỉ là một cô gái nhỏ bình thường sợ hãi đến cùng cực khi bị người ta uy hiếp cưỡng bức vậy.

Trên trán Hoắc Tây Châu đã lấm tấm mồ hôi, anh mím môi lại sau đó nghiêng khẩu browning rồi pằng một tiếng.

“A.” Tiền Vũ Đình thét lên đầy thảm thiết, cánh tay phải của cô ta máu me be bét, mềm nhũn buông xuống, máu chảy dọc theo cánh tay nhỏ tong tong xuống dưới đất, trong nháy mắt đã lấp kín khe hở trên nền đá, Tiền Vũ Đình đau đến nỗi không sao thở được.

“Anh…”

Nước mắt thật sự rơi xuống: “Anh giết người.”

Hoắc Tây Châu không chút lưu tình, anh nắm lấy khẩu browning rồi tiếp tục đi xuống dưới đi về phía chân của Tiền Vũ Đình, chậm rãi nghiêng trái nghiêng phải, biên độ rất nhỏ giọng điệu lại lạnh lùng như băng: “Thuốc giải.”

ng nên mới ra xem sao thôi.” Tiền Vũ Đình cắn chặt răng, cô ta dùng tay trái nắm chặt lấy vết thương đang không ngừng chảy máu, giọng điệu vô cùng tức giận.

Ông trời ơi, mau để cho thời gian nhanh chóng trôi qua đi, để cho Hoắc Tây Châu ngã xuống, cô ta đã không chút do dự, Hoắc Tây Châu chính là một cỗ máy máu lạnh vô tình.

Khi đối diện với Tiền Vũ Đình, Hoắc Tây Châu không có một chút thương xót nào cả.

Lại thêm một tiếng pằng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.