[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1340: Chương 1340: Đưa thuốc giải cho tôi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiền Vũ Đình thét lên một tiếng, cô ta bịt lỗ tai rồi ngã nhào xuống dưới đất. Chỉ là lần này viên đạn ấy không bắn vào chân của cô ta mà lại rơi bên chân cô ta mà thôi.

Nhưng khi trông thấy cái lỗ trên nền đá cách chân của mình không xa cô ta hoảng sợ tột độ.

Tiền Vũ Đình gào khóc.

“Lần cuối cùng, thuốc giải.” Hoắc Tây Châu mặt lạnh như tiền, mùi máu tanh càng lúc càng nồng đậm, anh biết mình không còn gắng gượng được bao lâu nữa, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Tiền Vũ Đình nuốt nước bọt, cô ta hạ quyết tâm rồi nói: “Anh cất súng đi trước đã, thuốc giải đang ở trong người tôi, để tôi lấy.”

Không lâu trước Kotsuki Soutai đã trốn ở trong phòng của Tiền Vũ Đình, gã ta đã bôi một thứ đồ không màu không vị lên quần áo của cô ta rồi nói đó là bảo vật hoàng thất Oa quốc: Hoặc thần hương. Gã ta uy hiếp Tiền Vũ Đình đi ra dụ dỗ Hoắc Tây Châu nếu không sẽ khiến cô ta cùng chết.

Tiền Vũ Đình đã từng nghe đến hoặc thần hương của Oa quốc lúc cô ta còn ở nhà Kumokuwa rồi, cô ta biết thứ đồ này tà ác rất khủng khiếp do Oa quốc đặc biệt chế tạo ra, hành động bất ngờ khiến người ta dính đòn, khống chế được suy nghĩ của đối phương, là dùng cho bản thân mình.

Vô cùng kinh khủng, và không có thuốc giải.

Bởi vì nguyên liệu tạo ra nó rất khó thu mua thế nên bình thường hoàng thất Oa quốc sẽ bí mật sản xuất dùng để khống chế các sĩ quan cao cấp hoặc là các thế lực khác.

Nhưng truyền thuyết nói là truyền thuyết, Tiền Vũ Đình cũng không muốn ngốc nghếch bị Kotsuki Soutai uy hiếp rồi tìm đến cái chết được.

Hoắc Tây Châu không phải là người bình thường.

Sau cái chết kỳ lạ của Trần Gia Di, cô ta sợ bị người ta nghi ngờ nên trốn ở trong ký túc xá chỉ muốn cụp cái đuôi của mình lại, dự định sau khi lên được kế hoạch thoát thân cô ta sẽ tính thù cũ nợ mới với Tô Tinh Vãn luôn.

Nhưng Kotsuki Soutai lại cho cô ta uống thuốc độc, một loại độc dược rất buồn nôn, nếu như không uống thuốc giải thì nó sẽ hòa tan cơ quan bên trong, sau đó làn da sẽ nứt nẻ thối rữa.

Tiền Vũ Đình không muốn chết ghê gớm như thế thế nên cô ta chỉ đành tạm thời nghe theo kế hoạch của Kotsuki Soutai, lấy danh nghĩa sinh viên tò mò đi ra gặp Hoắc Tây Châu.

Năm phút, chỉ cần năm phút thôi thời gian hoặc thần hương phát tác chỉ trong vòng năm phút, cô ta chỉ cần gắng gượng thêm một lát là chiến thắng rồi.

Cô ta còn không biết sợ là gì, còn muốn ra vẻ phải không? Con ngươi của Hoắc Tây Châu khẽ chuyển động, anh bóp cò súng.

Đằng sau có một thứ gì đó như gió lớn lao tới.

Gió bắt đầu nổi lên, người đến gây ra động tĩnh rất lớn.

Nếu bình thường, Hoắc Tây Châu có thể bắn hạ mấy thứ tạp chủng đang ẩn núp này chỉ trong một phát súng.

Nhưng giờ phút này, anh khó mà hành động được.

Vào lúc này có người đánh úp lên người Hoắc Tây Châu, mặc dù anh lách người tránh được, nhưng không thể để ý đến đằng sau nên vẫn bị một người phụ nữ đánh vào phần đầu.

Tiền Vũ Đình kéo một tay tàn phế của mình, dáng vẻ nhanh như hổ đói vồ mồi, cả người gần như nhào vào trong lòng Hoắc Tây Châu.

Cô ta đang đánh cược, đánh cược Hoắc Tây Châu sẽ không thể gắng gượng chống đỡ được, tiếp tục cố gắng vẫn không thể cưỡng lại thần dược trong Hoàng cung Oa Quốc.

Quả nhiên, Hoắc Tây Châu thậm chí không có sức để đẩy Tiền Vũ Đình ra, khuôn mặt của cô ta đặt lên lồng ngực vạm vỡ, người im lặng không nói gì cả.

Tiêu Vũ Đình ngẩng đầu, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa nở rộ ra hết thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Kotsuki Soutai truyền đến bên tai: “Ngu ngốc! Buông...buông ra!”

Tiền Vũ Đình kinh ngạc nhìn lại.

Chỉ nhìn thấy Kotsuki Soutai giống như một con rùa sống bị lật ngược lại, bị một người đàn ông cao lớn đứng ngược ánh sáng không nhìn thấy rõ mặt dẫm lên. Ở một chỗ trên ngực bị lõm xuống rõ rệt, mặc dù gã ta mắng rất khó nghe, nhưng càng chửi thì khí lực của gã ta ngày càng yếu ớt, gián đoạn, xen lẫn với hơi thở hỗn loạn và tiếng ho ra máu.

Rõ ràng, tim và phổi của của Kotsuki Soutai đang bị tổn thương trầm trọng.

Người đàn ông đến không thấy bóng đi không thấy hình ấy,Tiền Vũ Đình thề là lúc mình đánh Hoắc Tây Châu, không nhìn thấy ai sau lưng Hoắc Tây Châu cả, ngoại trừ Kotsuki Soutai và những người khác.

Cho nên người đàn ông quỷ mị này rốt cuộc là người hay ma?

Tiếng cười trầm thấp lạnh thấu xương truyền đến từ đỉnh đầu, Tiền Vũ Đình nghe được cảm thấy ớn lạnh cả người.

Cô ta trợn to mắt.

Nhưng chỉ nghe được tiếng cười của đối phương: “Quả bí lùn, đúng là không biết tự lượng sức mình, còn làm mấy thủ đoạn ở trước mặt tao sao, muốn chết!”

Một cú đá nặng nề rơi xuống.

Tiếng xương cốt trên ngực vỡ vụn truyền đến âm thanh rất chói tai.

“Aaa....” Tiền Vũ Đình hét lên, cô ta gần như hoa mắt ngất xỉu.

Người đàn ông đá thi thể Kotsuki Soutai qua một bên một cách chán ghét. Đôi chân thon dài bước đến trước mặt Tiền Vũ Đình, cúi xuống nhìn cô ta nhưng không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.