[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1341: Chương 1341: Ôi, tại sao cứu người mà không thu tiền lãi?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiền Vũ Đình run cầm cập, cổ giống như bị một cây dao lạnh lẽo đam vào, cô ta nói năng lộn xộn: “Thầy Cửu...cầu xin anh hãy tha cho tôi...tôi cũng bị người xấu ép buộc...tôi không muốn...không muốn hại người khác chút nào cả.”

Vong Cửu liếc nhìn Tiền Vũ Đình, khẽ cười: “Vẫn chưa bỏ được cái tật theo chồng của người khác sao? Bạn học Tiền Vũ Đình, hãm hại Vãn Vãn hết lần này đến lần khác, giành giật đồ với cô ấy, có phải rất sảng khoái không?”

Sắc mặt Tiền Vũ Đình trở nên trắng bệch, sự đấu tranh hiện lên trong đáy mắt, môi run rẩy: “Thầy Cửu, tôi là Vân Kỳ, học trò mới trong lớp của thầy, thầy...thầy nhận nhầm người rồi.”

Cô ta sống chết cũng không thừa nhận, cái tên Tiền Vũ Đình này đã mang đầy những sỉ nhục mà cô ta không thể chịu đựng nổi, hôm nay bị người khác nhắc đến, khiến trái tim của cô ta run rẩy sợ hãi không thôi.

Người đàn ông này, tại sao lại biết đến quá khứ của cô ta?

Rốt cuộc anh ta là ai?

Một công tử danh môn bình thường sao lại có được nhiều năng lực quỷ dị như vậy.

Một suy nghĩ táo bạo và hoang đường xuất hiện trong lòng Tiền Vũ Đình, nhưng cô ta không dám nói.

Vong Cửu không thèm đếm xỉa tới mà phẩy tay, cơ thể của Tiền Vũ Đình nặng nề giống như bị dây xích trói lại, cô ta đỡ lấy bằng một tay, Cơ thể của Hoắc Tây Châu nhanh chóng té xuống đất.

Tiền Vũ Đình cúi thấp đầu, run lẩy bẩy đứng ở một bên, không biết thủ đoạn đang chờ đợi mình đáng sợ đến mức nào.

Vong Cửu không nhìn Tiền Vũ Đình, anh ta ngồi xổm xuống vỗ vào mặt Hoắc Tây Châu.

“Bốp” một tiếng.

Lại tiếng “bốp” khác.

Động tác cũng không nhỏ, giống như đang trả thù cá nhân.

Lông mi của Tiền Vũ Đình run lên, gương mặt của mình cũng đau một cách khó hiểu, muốn sống thì cô ta buộc phải mở miệng nói với Vong Cửu: “Thầy Cửu à, người nào trúng độc thì giải...giải độc trên cơ thể của người đó,“ cô ta dùng mấy ngón tay vẫn còn nguyên vẹn chỉ vào “thi thể” của Kotsuki Soutai.

Vong Cửu tát thêm mấy cái nữa, lúc này mới hài lòng và thu tay lại, đứng dậy nói: “Với chút thủ đoạn của Oa quốc hoàn toàn không thuốc được tôi đâu. Nhưng đối với những người bình thường như cô thì đây chính là bệnh nan y.”

“...Đúng vậy.” Tiền Vũ Đình rũ mắt nhìn tảng đá xanh dưới đất trước mặt, ước bản thân có thể biến thành một con côn trùng nhỏ, chạy trốn khỏi ánh mắt của người đàn ông đáng sợ như Vong Cửu.

Cô ta thực sự rất sợ phải không.

Rốt cuộc Vong Cửu muốn cô ta làm thế nào đây?

Vong Cửu buồn bã nói: “Cho dù là bệnh nan y ăn vào xương cốt tôi vẫn có thể cứu được. Nhưng sau khi anh ta tỉnh lại có hỏi cô cái gì, thì ăn nói cẩn thận một chút, đừng để cho anh ta hiểu lầm là tôi động tay vào.” Mặc dù lúc này Vong Cửu muốn thẳng tay giết chết Hoắc Tây Châu, nhưng không biết giải thích với Vãn Vãn thế nào. Cho nên vì nụ cười của Vãn Vãn, anh ta có thể chịu đựng sự khó chịu để cứu Hoắc Tây Châu.”

Cứu thì cứu, cũng không lấy tiền lãi, sau này sẽ không có cơ hội như vậy nữa.

Theo lý mà nói, Hoắc Tây Châu là một người cẩn thận, không đến mức thua bởi một người phụ nữ xấu xa đã thay da này.

Lại còn trùng hợp hơn bị anh ta tình cờ phát hiện được.

Lặng lẽ sử dụng lòng tốt của mình, Vong Cửu siết chặt cánh tay của Hoắc Tây Châu.

Chỉ trong vài giây, Tiền Vũ Đình nhìn Hoắc Tây Châu mơ màng đứng lên từ mặt đất. Sau khi thấy cô ta và Vong Cửu, đột nhiên ánh mắt mê man đó trở nên sắc bén.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Người vừa nãy là anh?” Hoắc Tây Châu ôm đầu đứng dậy nhìn Vong Cửu.

Vong Cửu cười đểu, chế giễu nói: “Nếu như tôi tập kích anh thì anh có thể đứng dậy nói chuyện với tôi à? Đừng đổ oan cho người khác như vậy.”

Hoắc Tây Châu im lặng, dời mắt nhìn Tiền Vũ Đình, giữa hai lông màu hiện lên vẻ chán ghét và sự đề phòng cực kì lớn: “Cô gái này, cô ta là người của anh?”

Vong Cửu vuốt cằm nhìn sắc mặt của Hoắc Tây Châu, dường như đang suy nghĩ gì đó: “Độc Oa quốc có thể hại tinh thần của người khác à, địch hay ta anh còn chẳng phân biệt được, hèn gì bị địch tấn công.”

Câu nói rất khéo léo và văn minh, nhưng vẻ mặt của Vong Cửu giống như đang nhìn kẻ ngốc đã kích thích thần kinh của Hoắc Tây Châu.

Hoắc Tây Châu quyết định tự mình hỏi.

Anh siết chặt khẩu Browning trong tay, đặt chính giữa mày của Tiền Vũ Đình: “Tại sao cô lại hợp tác với người Oa.”

Hoắc Tây Châu nhìn chằm chằm vào đối phương thật lâu, càng nhìn càng thấy quen, anh híp mắt nghĩ tới.

Cô gái này tên là Vân Kỳ.

Lúc trước mình lo lắng Vãn nhi ở ký túc xá An Ngự, nên đã tìm sĩ quan phụ tá điều tra lý lịch, gia cảnh và ảnh chụp của mấy người ở cùng phòng Vãn nhi, muốn chọn bạn cùng phòng cho cô ấy.

Trần Gia Di chỉ là một cô gái bướng bỉnh nhưng dễ thương lượng, vốn chính là một bại tướng dưới tay Vãn nhi nên không đủ để gây sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.