[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1342: Chương 1342: Cướp quyền nói chuyện




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Điệp là một trong số những bạn thân của Vãn nhi, tính ra cô ta là người phe bọn họ, lại càng không cần phải cảnh giác.

Duy chỉ có Vân Kỳ, gia thế và tướng mạo trong tư liệu không có gì để chê, hoàn hảo giống như được tạo ra. Anh còn đặc biệt dặn dò sĩ quan đi điều tra tám đời tổ tông của nhà họ Vân.

Chí ít trong tư liệu cho thấy nhà họ Vân trong ba mươi năm qua hoàn toàn trong sạch. Bọn họ làm ăn chân thực vì nước vì dân, còn tham gia vào không ít hoạt động từ thiện, viện trợ học sinh tiếp tục học tập.

Bản thân anh còn cho rằng Vãn nhi sẽ kết thân với cô gái tên Vân Kỳ khi sống trong phòng của ký túc xá.

Thật sự không ngờ, cô gái này là loài động vật khó nắm bắt như vậy.

“Người Oa là kẻ thù của dân tộc chúng ta, tại sao cô lại làm tay sai cho bọn họ để tính kế tôi?” Hoắc Tây Châu không hiểu.

“Tôi...tôi...” Tiền Vũ Đình co rúm người lại,, nhìn Vong Cửu.

Mặt Vong Cửu không có chút biểu cảm nào, không đồng ý cũng không cảnh cáo.

Cô ta nghĩ đến tất cả hành động vừa rồi của Vong Cửu đối với Hoắc Tây Châu, nhất thời chần chừ không biết có nên nói dối không.

Hoắc Tây Châu vặn cò súng.

“Từ đã, tôi nói thật!” Tiền Vũ Đình đã quyết định chắc chắn, hét lên: “Ba mẹ của tôi bị người Oa khống chế và đang bị uy hiếp tính mạng. Vì muốn người Oa tin tưởng để cứu người thân nên tôi mới làm cấp dưới của bọn họ, thay họ làm con mồi dụ dỗ hại người khác. Tôi chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng ba mẹ tôi là người vô tội, cầu xin các anh sau khi giết tôi hãy giúp cứu ba mẹ của tôi ra.

Hoắc Tây Chầu nhìn Tiền Vũ Đình bằng ánh mắt lạnh lùng, toàn thân toát ra hàn khí, không nói gì cả.

Tiền Vũ Đình cắn chặt răng, run rẩy dựng thẳng người lên.

Lúc này hai bên đang giằng co xem ai khí thế hơn, cô ta không thể thua được! Nếu thua sẽ bị dính dáng đến chuyện này, và chết thảm ở đây!

Cuối cùng Hoắc Tây Châu đè nén sự chán ghét nơi đáy lòng xuống, mở miệng nói: “Bây giờ ba mẹ cô bị người Oa bắt ở đâu? Bắt đi khi nào, cô có chứng cứ để chứng minh cho lời nói của bản thân không?”

Vong Cửu cười chế nhạo, “ồ”

“Lời nói mang theo sự đồng tình của một đứa con nít mà anh cũng tin. Cô ta nói mình bị cưỡng hiếp, anh hỏi ngược lại cô ta, nhà họ Vân có gì đặc biệt hơn người khác mà bị người Oa nghĩ đến? Đừng lãng phí thời gian nghe cô ta dài dòng ở đây nữa.”

Bờ môi của Tiền Vũ Đình run lên, trong đáy mắt lướt qua một tia thất vọng, hành vi của Vong Cửu rất quái đản, không thể nhìn ra người này theo lẽ thường được. Bây giờ bản thân mình đang nói chuyện với Hoắc Tây Châu lại bị anh ta ném đá xuống giếng, đối phương cũng không buông tha.

“Tôi có phán đoán của chính mình, không cần anh bên cạnh giảng đạo lí răn dạy.” Hoắc Tây Châu nói không chút lưu tình nào.

Ý cười châm biếm nơi khóe miệng Vong Cửu càng sâu: “Nếu anh có thể thì tôi sẽ hạ thuốc lần nữa, rồi anh tự dựa vào bản thân mình để tỉnh lại.”

“Vô vị.

Hoắc Tây Châu không để ý đến “tốt bụng đề xuất” của Vong Cửu nữa. Đôi mắt đảo quanh giống như chim ưng cuối cùng rơi nào trên người Tiêu Vũ Đình, anh hơi híp mắt lại.

“Cô nói láo là vì thực sự không sợ chết sao, hay muốn đánh cược nhân tính với tôi, cho rằng tôi sẽ không đành lòng mà buông tha cho cô?

Tiền Vũ Đình nhếch miệng, lúc này cô ta nói càng nhiều sẽ càng sai.

Nói chung Hoắc Tây Châu là một người đàn ông cứng rắn, chỉ khi đối mặt với Tô Tình Vãn thì vẻ mặt có thể hòa hoãn lên một chút, không hùng hổ dọa người. Còn đối với cô ta, ánh mắt của Hoắc Tây Châu rõ ràng nhìn cô như heo chó, trong đồng tử đen sâu thẳm đó, không tìm thấy một chút từ bi nào.

“Được thôi, chỉ cần các anh chịu buông tha cho tôi, thì tôi sẽ nói âm mưu của người Oa cho các anh biết, để các anh có thời gian chuẩn bị một bước, không đến mức bị người Oa đào mộ tổ tiên lên, còn không biết sẽ thế nào nữa.” Tiền Vũ Đình vì để đạt được mục đích muốn lập công chuộc tội, cô ta nói với hai người đàn ông trước mặt tin tức lúc trước cô ta nghe trộm được ở nhà Kumokuwa, đổi lấy một con đường sống.

“Ồn ào quá.” Vong Cửu không kiên nhẫn nghe Tiền Vũ Đình nói cả buổi, lúc này còn chưa nhận ra sự thật, cách làm của bọn họ là nói ra tin tức đã sớm biết để lừa lấy một cơ hội sốt sót.

Anh ta trực tiếp đưa tay lên vỗ hai cái.

“Aaaaa” Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi không nói được nữa?”

Tiền Vũ Đình giật mình, trợn tròn mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Cô ta biết rõ, bây giờ mình không thể nói được vì do Vong Cửu.

Chênh lệch sức mạnh quá lớn, thậm chí sự chống trả của cô ta không hiệu quả trước sự bắt nạt và sỉ nhục của đối phương.

Vong Cửu không giết Tiền Vũ Đình, cũng không cho cô ta nói chuyện, rốt cuộc anh là muốn làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.