[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1343: Chương 1343: Ngoài núi có núi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tại sao anh không cho cô ta nói?”

Hoắc Tây Châu nhìn Vong Cửu bằng ánh mắt lạnh lẽo, rất không thích thái độ của đối phương.

Vong Cửu khoanh tay trước ngực, rõ ràng đanh vênh váo: “Bởi vì tôi biết cô ta sắp nói cái gì, nếu anh muốn biết thì có thể hỏi tôi.”

“Ồ.” Cơ nơi khóe miệng Hoắc Tây Châu giật giật, đưa tay lên ấn chặt vào ấn đường đang bị co rút, thấp giọng nói: “Vậy anh nói đi, tôi chỉ muốn nghe những tin hữu dụng, không muốn làm chậm trễ thời gian đôi bên, Vãn nhi và Bình An vẫn còn đang chờ tôi về.”

Sắc mặt của Vong Cửu hơi trầm xuống, sự vui vẻ nơi khóe miệng giảm đi, hai bàn tay ở nách nóng lên, thầm nghĩ: Vừa nãy tại sao không đặt bàn tay này lên khuôn mặt chữ điền đó cho rồi, bây giờ tốt lắm, không còn cơ hội nữa.

Là một người đàn ông, anh ta thực sự rất chướng mắt hành động nhắc đến Vãn nhi ủa Hoắc Tây Châu, Đây có phải đang khoe khoang bản thân có một người vợ yêu và thêm đứa con với anh ta không, cảnh đoàn tụ xinh đẹp của gia đình?”

“Không muốn nói nữa.”

Hoắc Tây Châu cau mày, im lặng nhìn Vong Cửu thật lâu, thấy đối phương đúng là không có ý định ở miệng, anh đi thẳng đến chỗ Tiền Vũ Đình đang im lặng xem thế nào.

“Đi theo tôi.”

(Bởi vì Tô Tình Vãn không thích nói những chuyện đã âm thầm làm sau lưng, cho nên Hoắc Tây Châu cũng không biết người phụ nữ trước mặt chính là người có mâu thuẫn rất nghiêm trọng với Tô Tình Vãn)

Tiền Vũ Đình chịu đựng sự run rẩy, đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp bám chặt trên mặt đất như đinh đóng cột, cô ta siết chặt bàn tay, cố gắng tự trấn định bản thân.

Trái là sói phải là hổ, cô ta đi theo Hoắc Tây Châu gặp Tô Tình Vãn, không chắc Tô Tình Vãn sẽ đối phó với cô ta.

Chỉ có...Tiền Vũ Đình nhìn Vong Cửu bằng ánh mắt đầy lo lắng, không biết tại sao, mặc dù cô ta biết rõ hai người đàn ông bên cạnh mình, không có một người nào sẽ chừa cho cô ta con đường sống cả.

Nhưng chết sớm và chết muộn là hai sự khác biệt lớn.

Đến bây giờ Vong Cửu vẫn giữ lại cô ta, chắc chắn kiêng dè điều gì đó.

Tiền Vũ Đình quyết định chạy tới chỗ Vong Cửu.

Vong Cửu híp mắt nhìn Tiền Vũ Đình đột nhiên đang chạy về phía mình, liền hiểu rõ tâm tư của người phụ nữ này.

Anh ta cười khẩy: “Chọn quả hồng mềm để bóp, cô cho rằng tôi là quả hồng mềm sao?” Anh ta đưa tay lên bóp chặt cổ của Tiền Vũ Đình nhấc lên, ném mạnh qua một bên.

Cơ thể của người phàm vẫn luôn chảy máu, va vào mặt đất mạnh và nhanh nên Tiền Vũ Đình hôn mê bất tỉnh, không kịp nói lời gì cả.

Hoắc Tây Châu im lặng.

Một lúc lâu sau, anh nhìn Vong Cửu: “Anh có tật giật mình sao?”

Nếu trong lòng không có ma, tại sao lúc anh đang chất vấn Vân Kỳ thì Vong Cửu lại cắt ngang quá trình của anh?

“Anh nhìn thấy tôi giật mình chỗ nào? Chỉ là tôi không muốn nhìn đường đường là một thiếu soái lại bị một người phụ nữ nham hiểm lừa gạt, làm mất mặt tôi.” Vong Cửu phủi bụi trên vai, mặc dù đang cười nhưng trong ánh mắt không có chút vui vẻ nào.

Anh ta rất không hài lòng với hành động không biết ơn, mà còn ngạo mạng sau khi được cứu của Hoắc Tây Châu.

Nhưng khi nghĩ đến việc nếu hai người còn tranh luận ở đây sẽ trễ chuyện chính, nên anh ta lùi một bước: “Vừa rồi tôi đã biết quỷ kế của người Oa thông qua thuật pháp.”

Quân địch chắc chắn phải có mộ của Tần vương, mặc dù trước đây không lâu, bộ phận người Oa ẩn núp bị anh cử mấy đội đi chém giết. Nhưng lúc đó còn mấy người sống sót, và bọn họ dùng những cách khác nhau để tiếp cận mộ của Tần vương, tìm kế lấy được Chí Bảo của mộ Tần vương.”

“Tà tâm của bọn họ không chết, hơn mười mấy vạn quân sĩ của nhà họ Hoắc không phải ngồi không, không cần lo về lăng mộ của Tần vương.”

“Lần này không giống vậy.” Giọng điệu của Vong Cửu trở nên nghiêm nghị: “Bọn họ mời được một người đến giúp đỡ đi vào mộ Tần vương, tôi không chắc sẽ đánh thắng người này.”

Tròng mắt của Hoắc Tây Châu khẽ đảo, trong giọng nói thể hiện tâm trạng bất ngờ: “Trên đời này còn có người mà anh khó đối phó?”

Vong Cửu im lặng một lát không nói gì, sau đó mới cụp mắt nói nhỏ: “Trời sinh vạn vật luôn có tương sinh tương khắc. Cái này mất cái kia sinh, tôi không phải dị số cũng không phải kẻ bách chiến bách thắng. Chỉ là người có thể chiến thắng tôi khá ít thôi.”

“Anh nắm chắc mấy phần là sẽ thắng người đó?” Hoắc Tây Châu hỏi.

Mặc dù kẻ mạnh khiến lòng người kiêng kị, nhưng cũng làm cho người ta kích động.

Từ trước đến nay mình gặp mạnh thì mạnh, trái lại anh rất chờ mong hợp tác với Vong Cửu cho đối phương một bài học tàn nhẫn, khiến kẻ không hết lòng gian ấy cút về nhà hết đi.

Không cho phép tộc khác giẫm đạp lên đất Trung Nguyên!

Vong Cửu bấm ngón tay ước lượng sơ qua, sao lạnh lấp lóe trong con ngươi sâu thẳm: “Nếu chỉ có một mình tôi thì ước chừng năm sáu phần. Anh hợp tác với tôi thì e rằng phần thắng chỉ có bốn năm phần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.