Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Tây Châu ngừng thở trong chốc lát, lắc đầu thấp giọng khiển trách: “… Uốn thẳng lưỡi rồi hẵng nói chuyện, đừng thừa nước đục thả câu. Tôi mang binh đi nhất định có thể giúp ích cho anh, sao lại khiến phần thắng của anh giảm xuống?”
“Lần này không cần anh đi, anh phái cho tôi một đội ngũ giết binh lính người Nhật là đủ. Tôi có thể tự đối kháng với người đó. Anh tự mình đến ngược lại khiến tôi phân tâm, khó mà ứng phó hết sức được.” Vong Cửu nói xong đi về phía ‘thân thể’ nằm ngang trên đất do Tiền Vũ Đình và Cổ Nguyệt sáng tạo ra.
“Ê, anh kiêu căng ngạo mạn cũng phải có giới hạn.” Hoắc Tây Châu đứng sau lưng Vong Cửu gọi anh ta lại, nhíu chặt lông mày. “Sao anh thấy tôi sẽ liên lụy anh? Anh đừng vướng chân vướng tay, làm trễ nải tôi giết địch mới phải. Mộ Tần Vương mà những người Nhật đó muốn cướp là báu vật nước ta, người nhà họ Hoắc sẽ không trơ mắt nhìn đồ nhà mình bị người ta cướp đi. Nếu anh lo lắng tôi cản trở anh thì chúng ta chia nhau hành động, tôi không dẫn người xuất hiện lúc anh đấu pháp với đối phương. Nhưng anh cũng đừng nên khinh thường, không gánh được thì lập tức cầu cứu với chúng tôi. Mặc dù thuật pháp quỷ quyệt kỳ quặc, nhưng súng pháo của con người cũng không phải ăn chay.”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Tây Châu nói một đoạn dài như vậy với người khác ngoại trừ Tô Tinh Vãn.
Anh mong rằng Vong Cửu có thể biết điều, đừng tự chủ trương, một mình gan dạ đi đến mộ Tần Vương.
Nhưng Vong Cửu chưa dừng bước.
“Vong Cửu! Anh muốn cô ấy đau lòng vì anh hay sao?” Hoắc Tây Châu bước nhanh qua đó, tóm lấy cổ tay của Vong Cửu.
Nhiệt độ dưới lòng bàn tay lạnh buốt, không có độ ấm của người sống.
Khi chạm vào lòng bàn tay lập tức bị đâm đau.
Nếu muốn miêu tả thì đó là nơi cực lạnh ở phương bắc vào mùa đông, khi người đi đường nắm cây cột sắt trên đường phố, bởi vì cột sắt lạnh thấu xương mà cảm giác ‘phỏng tay’ đau như gai chích.
Hoắc Tây Châu không thu tay lại.
Vong Cửu quay đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc Tây Châu: “Anh có độc à, không hiểu tiếng người? Tôi cũng không có thứ gì không chắc chắn sẽ đối phó thành công, anh cho rằng bằng thể xác người phàm của anh và đám anh em sau lưng anh có thể ngăn cản đối phương được ư? Đừng bạo dạn hy sinh. Anh chỉ cần canh giữ ở đây, bảo vệ Vãn Vãn và con của cô ấy cho tốt. Hãy để tôi đi dọn sạch những thứ cặn bã khác. Nếu tôi an toàn trở về, anh sẽ hối hận vì hành động ngăn cản tôi hôm nay.”
Hoắc Tây Châu kiên trì, sắc mặt không thay đổi: “Đối mặt với nhau. Tôi cũng là đàn ông, không cần phải tránh sau lưng anh. Lời mà anh muốn nói với Vãn Vãn, chính anh tự đi nói với cô ấy đi. Tôi không có nghĩa vụ phải truyền lời, tôi càng không muốn truyền lời giúp anh.”
Vong Cửu thử rút tay ra, nhưng nề hà Hoắc Tây Châu lực lớn. Anh ta muốn ép Hoắc Tây Châu lui lại thật thì chỉ có thể dùng cách hung ác.
Nhưng Hoắc Tây Châu mới giải độc không được bao lâu, miệng cọp gan thỏ, anh ta sợ mình ra tay độc ác rồi Hoắc Tây Châu cũng ngất đi, ba người đều nằm liệt trên đất, anh ta còn kéo họ đi thì rất mất mặt, tiếng động cũng rất lớn.
“Được thôi, vậy anh thả tôi ra. Tất cả nghe tôi điều hành, chúng ta đánh một chiến dịch chắc thắng với nhau.” Vong Cửu nói.
Hoắc Tây Châu híp mắt: “Anh mới nói tôi hợp tác với anh thì phần thắng không đủ năm phần, sao bây giờ lại chắc chắn sẽ thắng?”
Sao anh nghe có vẻ không tin được vậy chứ…
“Muốn tin hay không.” Vong Cửu nhăn đuôi mắt: “Nếu anh thật sự bằng lòng cúi thấp cái đầu cao quý của anh để phối hợp với tôi, không tự chủ trương, vậy chúng ta là hai kẻ mạnh hợp tác, ra sức về cùng một phương hướng. Kẻ địch mạnh một phần, chúng ta cứng rắn ba phần, còn có sức áp chế. Nhưng nếu như anh nhìn không lọt mắt những chủ kiến của tôi thì chỉ đơn thuần là cản đường tôi thôi, ngài đi thong thả.”
Hoắc Tây Châu suy tư một lát, miễn cưỡng khẽ gật đầu: “Chỉ cần quyết định của anh không hại các anh em hy sinh vô ích, thật sự có kết cấu thì tôi sẽ nghe. Nếu không, chúng ta đặt chủ kiến vào bàn bạc trong lều trại, nghe ý kiến của mọi người. Những phó quan của tôi đều xuất thân tinh anh trong các binh lính, trong đó cũng có mấy người từng học tập ở trường quân đội nước ngoài, có người trở về từ trường quân đội Nhật Bản, hiểu rất rõ tập tính tâm lý của người Nhật, bọn họ có thể cho chúng ta ý kiến hữu dụng về việc giết ngược lại.”
“Trách nhiệm của tôi là bảo vệ mộ Tần Vương, chỉ cần có dư sức, trên nguyên tắc tôi sẽ hỗ trợ trông nom anh em của anh.” Vong Cửu nhắc nhở: “Nhưng chiến tranh không phải trò đùa, một khi bắt đầu thì không chết không thôi. Lần này chúng ta đi rồi không biết đến khi nào mới về.