[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1345: Chương 1345: Lai lịch của đối thủ




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu không anh giúp mẹ của Vãn Vãn - hiệu trưởng Tô giải quyết thích đáng nguy cơ bên trường học trước, tôi cũng làm một số thuốc cần dùng đến ở phòng thí nghiệm trong trường, giờ Dậu hai ngày sau, chúng ta sẽ xuất phát.”

“Một ngày là đủ rồi. Tôi đi thu xếp xử lý sạch sẽ đám người Nhật cặn bã và nằm vùng bên trường học, còn có mấy người mang ý xấu với Vãn Vãn trong bữa tiệc, không cần anh nói, tôi cũng sẽ chuẩn bị lễ trọng báo đáp cho bọn họ.” Hoắc Tây Châu buông Vong Cửu ra, nhưng con ngươi sắc bén vẫn nhìn chằm chằm đối phương một cách áp bức, khóe môi thẳng băng hơi nhếch lên. Anh cố gắng khiến nụ cười của mình với Vong Cửu có vẻ bình dị gần gũi.

“Tôi phải đi, anh về chung với tôi không?”

“Chúng ta chia nhau ra hành động. Hai người kia còn chưa chết, tôi có chỗ cần dùng họ nên mang đi trước. Chờ bên anh bận việc xong, tôi cũng giải quyết ổn thỏa chuyện trong tay thì tôi sẽ tìm anh tụ họp. Trễ nhất là trưa mai tôi sẽ xuất hiện.” Ánh mắt và tâm tư của Vong Cửu đều đặt trên thân Tiền Vũ Đình nằm cách đó không xa, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích như sắp tỉnh lại.

Tên người Nhật mập lùn đó đầy mùi chim, trong đầu toàn là tư tưởng ngu trung cống hiến cho Hoàng đế của họ, đánh chiếm não của đối phương đọc được suy nghĩ, mặc dù đơn giản nhưng dễ dàng khiến cho não của đối phương trực tiếp vì công kích tinh thần mãnh liệt mà bị tê liệt, biến thành một tên ngốc hoàn toàn.

Tiền Vũ Đình lại không giống vậy, bản thân người phụ nữ này đã có bản chất chống đối, vì giữ mạng mình mà nhiều năm qua vẫn luôn làm cỏ đầu tường, độ bền bỉ của tinh thần lực yếu kém, rất dễ bị anh ta đánh chiếm. Thậm chí không cần ép buộc cô ta, chỉ cần uy hiếp một lần thì cô ta sẽ nói toạc ra tin tức quan trọng. Mặc dù không phải mỗi một câu đều là lời nói thật, nhưng kết hợp với kỹ năng đọc tâm của anh ta, anh ta đại khái có thể dụ ra tình huống nhà Kumokuwa nuôi dưỡng con Khôi đó.

Bản thân con Khôi ấy chỉ là tên nghiệt súc đạt được cơ duyên. Trời xui đất khiến nó cứu được một người phàm, người phàm ấy lại vừa khéo là gia chủ nhà Kumokuwa – một quý tộc trong giai cấp võ sĩ nước Nhật, từ đó Khôi thoát khỏi sự trấn áp của anh ta và mộ Tần Vương, chạy tới xã hội loài người.

Nó sống dựa vào việc hút cơn oán giận và sợ hãi của con người, xã hội không yên ổn lâu đến vậy, năng lực của Khôi cũng không ngừng phát triển lớn mạnh trong sự sợ hãi tích lũy qua tháng ngày của dân chúng, cho đến khi nó đã có thể hóa thành hình người ngang tài ngang sức với anh ta.

Mười năm trước, nếu lúc ấy mình không ỷ vào bản thân mang vật quý nhất của mộ Tần Vương, còn trấn giữ trong lĩnh vực của mình, tinh khí không ngừng được bù đắp, trong lúc thắng lợi hoàn toàn đánh con Khôi đó trọng thương, có lẽ hiện tại toàn bộ thế giới loài người sẽ bị Khôi quấy rối thành một đống bừa bộn.

Bây giờ việc anh ta phải làm là thông qua Tiền Vũ Đình, hỏi rằng: Rốt cuộc lần này Khôi đang bám vào người nào trong nhà Kumokuwa?

Vong Cửu vẫn còn đang suy tư. Hoắc Tây Châu lên tiếng nói “Ngày mai gặp lại, bản thân anh tự cẩn thận một chút, tôi sẽ phái người đi về cùng anh, có chuyện gì thì phải thông báo ngay cho chúng tôi.”

Hoắc Tây Châu hiểu được suy tính của Vong Cửu, liền gật đầu.

“Người của anh? Đúng rồi, tại sao bọn họ không đi theo anh? Để anh ở đây một mình?” Vong Cưu hơi tò mò, Hoắc Tây Châu thân là người đứng đầu có quyền lực nhất trong mười sáu tỉnh phía nam, có vô số người muốn tâng bốc anh, muốn giết anh.

Tại sao lại bất cẩn mà ra ngoài một mình thế này?

“Anh thực sự tưởng rằng trong trường học rất an toàn, không có ai muốn giết anh sao?”

“Là tôi lơ là. Dẫn quân đến đây tìm người, thì phát hiện đây là ký túc xá nữ của An Ngự, nên không dám manh động gây rối trật tự, thế là liền cho quân chia thành những nhóm ba đến năm người để chia nhau tìm kiếm. Không ngờ rằng lại trúng kế điệu hổ ly sơn, người Nhật và người phụ nữ này thế mà lại tập kích tôi bất ngờ.” Rốt cuộc thì vẫn trúng kế của kẻ thù, suýt chút nữa là không tỉnh lại được. Hoắc Tây Châu cũng không tiện ở trước mặt Vong Cửu nói rằng hai người rõ ràng đã biết là trên núi có hổ thế mà vẫn muốn lên núi.

Vong Cữu không để tâm, nói: “Mùi hương lạ kia có vấn đề, người bình thường đều không thể chịu được, không thể trách anh. Chuyện sắp xếp thế nào, tôi đã nói với anh rồi, bây giờ tôi muốn đưa hai người này về ký túc xá, anh muốn triệu tập quân của anh như thế nào, bảo họ đến bảo vệ anh đi? Hay là tôi ở đây đợi với anh một lúc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.