Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không cần đâu.” Hoắc Tây Châu không quen với việc được người khác bảo vệ, đặc biệt là khi đối phương còn là ‘tình địch’ của mình.
Anh ở trước mặt Vong Cửu, lấy từ trong túi quần ra một chiếc còi thép tinh xảo, sau đó ngậm vào miệng thổi một hơi.
Tiếng cười vang vọng trong trẻo, mấy giây sau ở một nơi không xa lại vang lên tiếng còi ngắn đáp trả.
Tiếng bước chân truyền đến, họ đều là người trong quân đội nhà họ Hoắc với súng đạn trên vai.
Vong Cửu không nói thêm gì nữa, anh ta hất cằm về phía Hoắc Tây Châu, cứ như một con chó đã bị kéo vào chỗ chết, rồi kéo chân của Kotsuki Soutai và Tiền Vũ Đình nhanh chóng rời đi.
Hoắc Tây Châu xoa mày, đợi những người mình phái đi chạy đến tập hợp đứng nghiêm trước mặt mình, sau đó hỏi qua xem từng người thu thập được gì.
Những người lính bực bội ra mặt, báo cáo chi tiết rằng sau nữa ngày trời tìm kiếm mà vẫn không thấy người đâu.
Người Nhật cần tìm cứ như là đã biến mất trong không khí vậy.
Có người dụt dè đưa ra ý kiến: Việc điều tra người Nhật là chuyện lớn cần phải gấp rút, mà chuyện gấp thì phải linh hoạt, hay là cứ vào ký túc xá tìm kiếm mà không cần có sự đồng ý từ phía nhà trường.
Hoắc Tây Châu liếc nhìn binh sĩ kia một cái nói: “Họ đều là mấy cô gái nhát gan, đừng dọa bọn họ.”
“Vừa rồi tôi bị người Nhật tấn công, Vong Cửu đã cứu tôi. Người Nhật đã bị anh ta đưa đi rồi, chúng ta về trước thôi.”
Cả nhóm người đi theo Hoắc Tây Châu về tới khuôn viên trường học của Tô Ngưng.
Tô Tinh Vãn và Tô Ngưng vẫn chờ thuốc điều trị cho mấy người Khương Quỳnh Anh.
Nhìn thấy Hoắc Tây Châu cũng ở trong số những người trở về, sự lo lắng trên khuôn mặt của Tô Tinh Vãn cũng nguôi ngoai, ánh mắt cô sáng lên, cô bước nhẹ từng bước xuống bậc thềm nhỏ, rồi chạy tới trước mặt Hoắc Tây Châu.
“Ở đây, có chuyện gì thế? Anh bị người ta đánh sao?” Tô Tinh Vãn đau lòng vuốt má Hoắc Tây Châu.
Hoắc Tây Châu vốn chỉ cảm nhận được mặt mình có hơi tê, anh còn tưởng đây là tác dụng của hương độc.
Nhìn thấy vẻ mặt đau xót của Tô Tinh Văn, anh liền nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ đang đặt trên mặt mình của Tô Tinh Vãn, an ủi nói: “Không sao đâu, có lẽ là lạnh quá quá nên ửng đỏ thôi.”
Tô Tinh Vãn lại cẩn thận nhìn chằm chằm một lúc, rồi nhíu mày nghi ngờ: “Lạnh quá mà thành như vậy cũng hiếm thấy quá. Em còn tưởng anh đánh nhau với người ta, bị đối phương tát cho mấy chục cái bạt tai nữa chứ. Thật đấy, anh không tin thì anh đi soi gương đi, xem má anh sưng thành cái dạng gì rồi.”
Hoắc Tây Châu bảo người mang gương đến.
Nhìn thấy bộ dạng oai hùng của mình trong gương, Hoắc Tây Châu liền nguy hiểm nheo mắt lại, đột nhiên lại nghi ngờ nhớ đến ai đó nhất quyết không cùng anh quay về, mà lại còn đi trước một bước.
Nghi đi nghi lại, thì Hoắc Tây Châu vẫn không muốn để cho Tô Tinh Vãn biết.
Anh vững vàng đỡ lấy vai Tô Tinh Vãn, làm như không có chuyện gì mà nói: “Chúng ta vào xem mấy giáo viên đó sao rồi trước được không? Bọn họ đã tỉnh chưa? Đã tra ra độc mà họ trúng là độc gì chưa?”
“Bọn họ đều ổn rồi.” Tô Tinh Vãn đưa tay ra nâng cằm Hoắc Tây Châu, xoay mặt anh sang hai bên, đau lòng thở dài một hơi: “Đừng đánh trống lảng nữa, mặt này rõ ràng không phải sưng vì lạnh. Lần này các anh ra ngoài có bắt được ai không? Có phải là gặp khó khăn gì không?”
Sau khi cô và mẹ chẩn đoán thì loại độc mà các giáo viên trúng chỉ là loại thuốc khiến người ta mê man đi, cô đã kê đơn thuốc rồi bảo người đi bốc rồi.
Còn chuyện bao giờ các giáo viên tỉnh dậy thì còn phải xem bao giờ thuốc mới tới nơi đã.
Hoắc Tây Châu liếc trái nhìn phải, đưa mắt ra hiệu bảo những cận vệ xung quanh lùi lại về sau một mét, sau đó mới cười khổ với Tô Tinh Vãn, mấp máy miệng nói ra sự thật.
“Mặt có bị đánh hay không thì anh không biết.” Hoắc Tây Châu dừng lại một chút, len lén nhìn trộm sắc mặt của Tô Tinh Vãn, thấy Tô Tinh Vãn không muốn nói đùa, anh lại nói tiếp: “Ban nãy anh gặp phải người nhật và một tên nội gián, Vong Cửu đã cứu anh. Tên người nhật và bạn nữ cùng phòng họ Vân của em cấu kết với nhau, làm anh ngất xỉu luôn.”
Về việc mình làm sao mà bị lừa và ngất xỉu, thì anh kiên nhẫn chờ Tô Tinh Vãn hỏi tiếp.
Tô Tinh Vãn nghẹn ngào một lúc, đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn anh một lượt, rồi vội vàng đưa tay ra sờ soạng người Hoắc Tây Châu: “Vậy anh còn bị thương ở đâu nữa không? Cho em kiểm tra một chút.”
Cô ra hiệu cho Hoắc Tây Châu cởi khuy tay áo ra để cô bắt mạch kiểm tra.
Tính đi tính lại thì vẫn không ngờ rằng Vân Kỳ thế mà lại có quan hệ với người Nhật. Cứ nghĩ đến chuyện Vân Kỳ là bạn cùng lớp với mình, cũng biết rất nhiều về dược lý, là cô lại sợ trên người Hoắc Tô Châu vẫn còn độc dược sót lại.