Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Tây Châu không thoải mái ho khan một tiếng, sau đó cầm lấy bàn tay mát lạnh của Tô Tinh Vãn, sau đó nắm thật chặt: “Không sao, ngoại trừ việc bị ngất đi thì không có gì quá nghiêm trọng. Vong Cửu đến rất đúng lúc. Anh ta đã lôi bạn cùng phòng đó của em và người Nhật kia đi rồi. Anh định hỏi mục đích của bọn họ, nhưng Vong Cửu nói cô gái kia lắm mưu nhiều kế, không nói thật đâu, nên bảo anh đưa người về sắp xếp cho các em trước.”
“Cửu công tử, anh ta có nói, anh ta sẽ xử lý Vân Kỳ và người Nhật kia thế nào không?” Tô Tinh Vãn cau mày, cô cũng không đoán được ý đồ của Vong Cửu, chỉ có thể tin chắc một điều là: Vong Cửu cùng phe với bọn họ, có hại ai thì cũng sẽ không hại cô và Hoắc Tây Châu.
Nhưng dù sao thì chuyện người Nhật và Vân Kỳ cấu kết sẽ là mối nguy cơ lớn về an ninh đối với An Ngự.
Ánh mắt của cô trở nên tập trung hơn, rồi bàn bạc với Hoắc Tây Châu: “Em đến gặp anh ta xem tình hình thế nào, đợi đến khi người bốc thuốc trở về, anh nghe theo chỉ đạo của em em, cho mấy người cô Khương dùng thuốc. Em đi rồi sẽ về.”
“Không, em đừng đi. Ngày mai anh ta sẽ tới tìm chúng ta, nếu có chứng cứ, thì ngày mai chúng ta cũng sẽ biết được sự thật. Em không cần phải suy đoán và lo lắng nhiều, tất cả mọi chuyện cứ để đàn ông bọn anh xử lý.” Hoắc Tây Châu nheo mắt, gạt phần tóc xõa trước trán của Tô Tinh Vãn sang hai bên, để mình có thể nhìn thẳng vào mắt của Tô Tinh Vãn.
Dưới ánh mắt trầm ổn của Hoắc Tây Châu thì tâm trạng lo lắng của Tô Tinh Vãn cũng được ổn định trở lại.
“Được rồi, vậy chúng ta ở đây đợi anh ta. Nhưng chuyện người Nhật lẻn vào An Ngự, mẹ em nhất định phải biết, như vậy mới có thể sớm sắp xếp cho học sinh ra ngoài được. Bây giờ em có thể nói chuyện với mẹ không?”
Không thể đến chỗ Vong Cửu tìm chứng cứ, vậy thì trước mắt cứ nói với mẹ những gì đã biết, chuyện này sẽ không đến nỗi làm gián đoạn kế hoạch của Tây Châu và Vong Cửu chứ?
Tô Tinh Vãn nhìn Hoắc Tây Châu.
Hoắc Tây Châu gật đầu: “Em còn chưa biết nhiều chuyện, để anh nói với bà ấy cho.”
Hai người trở lại phòng khách, Tô Ngưng cũng phát hiện ra hai má của Hoắc Tô Châu có hơi khác thường, nhưng vì đang ở trước mặt người khác bà cũng không tiện hỏi, chỉ có thể ra ám hiệu cho Tô Tinh Vãn.
Tô Tinh Vãn nói: “Mẹ, mấy người Tây Châu phát hiện ra Tô Kỳ và người Nhật cấu kết với nhau. Mẹ nghe qua tình hình điều tra của các anh ấy đi.”
“Hả? Vân Kỳ? Chính là nữ sinh cùng phòng với con và vô cùng thân thiết với Trần Gia Di sao? Sao lại như vậy...” Tô Ngưng khó hiểu nhìn về phía Hoắc Tây Châu.
Hoắc Tây Châu nói: “Bọn họ quả thực đã cấu kết với nhau, đích thân con đã trải qua. Nhưng may mà về cơ bản vẫn có thể kiểm soát tình hình, mẹ biết vậy là được. Tạm thời không cần nói với các học sinh đây, làm vậy sẽ càng khiến học sinh của An Ngự thêm hoang mang. Con có ý kiến là cứ để mọi thứ diễn ra như bình thường, đợi đến khi Vong Cửu tra ra nơi ẩn nấp của các gián điệp Nhật Bản và thân phận giả của bọn họ, thì người của bọn con sẽ lôi những thứ không bình thường đó ra và giải quyết chúng. Chậm nhất là ngày mai, chúng con sẽ trả cho mọi người một môi trường học tập an toàn.
“... tạm thời không cho học sinh biết để đưa bọn họ về nhà sao?” Tô Ngưng cân nhắc một hồi rồi hỏi lại: “Các con thực sự có thể kiểm soát sao, bọn trẻ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cái chết của Trần Gia Di có phải cũng liên quan đến người Nhật không.” Nói tới đây, ngữ khí của bà đã có chút đau thương.
Mạng sống đáng quý như vậy.
Từ trước đến giờ bọn họ không thù không oán, vậy tại sao đám người nhật kia lại như phát điên mà ra tay với một cô bé vừa mới trưởng thành cách đây không lâu.
Hoắc Tây Châu không trả lời.
Trái tim Tô Ngưng thắt chặt lại, hơi run rẩy: “Có liên quan tới Vân Kỳ sao? Nếu Vân Kỳ thực sự là nội gián của người Nhật, vậy có phải Trần Gia Di vì phát hiện ra âm mưu của Vân Kỳ với người Nhật, nên mới bị ám sát không?”
Bà ấy từng vô cùng tự hào mà cho rằng: An Ngự là thánh địa tri thức, là nơi giữ gì sự thuần khiết, lương thiện cuối cùng trên thế giới hỗn loạn này.
Các giáo viên trong trường cho dù là gặp mặt phỏng vấn, hay điều tra, thì thân là hiệu trưởng của trường, bà đều muốn tự mình hỏi, cố gắng những người mới tuyển về làm hỏng những đứa trẻ thuần khiết này.
Nhưng, những chuyện đã xảy ra gần đây ở An Ngự, từng chuyện, từng chuyện một đều làm cho bà vô cùng đau khổ.
Nếu như Vân Kỳ thực sự là nội gián, là kẻ phản bội. Vì che giấu bí mất mà thông đồng với người Nhật giết chết bạn cùng phòng của mình...
Tô Ngưng dùng hai tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của mình.