Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, Tây Châu và Cửu công tử sẽ giúp chúng ta giải quyết mọi chuyện. An Ngự xảy ra chuyện này không phải là lỗi của mẹ và các giáo viên dạy học, mọi người đã vì mọi người mà làm được rất nhiều chuyện rồi.” Tô Tinh Vãn ôm lấy Tô Ngưng, đau lòng an ủi bà.
Cô sợ mẹ sẽ vì trách nhiệm mà tự trách mình.
Một loạt âm mưu này rõ ràng là do bọn người Nhật bày ra, ai mà có thể ngờ được trong nhà họ Vân lương thiện như vậy lại có một kẻ phản bội chứ.
Tô Ngưng vẫn còn run rẩy dựa vào lòng Tô Tinh Vãn. Nhưng với thiên chức làm mẹ của mình, bà ấy đã ổn định được tinh thần sau khi hít thở một hơi thật sâu.
“Vãn nhi, mẹ không sao. Chỉ là có một vài chỗ mẹ vẫn nghĩ mãi không ra, cần Tây Châu giúp mẹ gỡ rối, mẹ không tự trách nữa đâu. Con đừng lo lắng cho mẹ.”
Bà vỗ nhẹ vào tay Tô Tinh Vãn, sau đó cơ thể đang co rúm của bà cũng dần duỗi thẳng ra.
“Tây Châu này, mẹ tin lời con nói, nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của toàn bộ học sinh của An Ngự, chứ không phải chuyện của riêng mình mẹ. Mẹ muốn con cam đoan với mẹ. Con có đồng ý cam đoan không?”
“Cam đoan gì ạ?”
Tô Tinh Vãn đảo mắt, nhanh hơn Hoắc Tây Châu một bước đáp: “Mẹ, không được. Đây là đang làm khó người khác. Tây Châu và Cửu công tử đang cố gắng cứu mọi người. Con nghĩ nếu lúc này mà thông báo với các bạn học thì sợ rằng trường học sẽ trở nên hỗn loạn, đám người nước Oa sẽ nhân cơ hội làm hại nhiều người hơn nữa. Con tin tưởng mẹ có thể hiểu và thông cảm cho con.”
Nhìn con gái tỏ rõ thái độ cứng rắn bảo vệ Hoắc Tây Châu hoàn toàn không đồng ý với ý kiến của mình, Tô Ninh thở dài giải thích: “Mẹ cũng không phải muốn ép Tây Châu. Nhưng chỉ có một mình mẹ đưa ra ý kiến thì không có khả năng lay chuyển được cả hội đồng quản trị, khi cần thiết vẫn phải có sự giúp đỡ của Tây Châu, đưa ra một lá thư thông báo hoặc bức thư tay cho mẹ. Như vậy bọn họ mới có khả năng đồng ý, còn việc bọn người nước Oa ẩn núp ở An Ngự, tạm thời sẽ không dám làm gì, tránh đánh rắn động cỏ.”
Việc này liên quan đến sự an toàn của cả giáo viên và học sinh trong trường, với tư cách là giáo viên, vả lại họ cũng biết trước tình hình hiện tại, nếu không dùng đến có biện pháp khẩn cấp để tránh rủi ro, đợi xuất hiện sự cố lần nữa, An Ngự không thể cho mọi người một lời giải thích, đến lúc đó dù cho có giải thích thế nào cũng không chạy thoát ô danh “thiếu trách nhiệm”.
“Nhưng...” Tô Tinh Vãn không muốn.
“Con dấu con có mang theo, nội dung công văn có cần viết thêm không?” Hoắc Tây Châu giơ tay ngăn cản Tô Tinh Vãn.
Đóng dấu công văn với anh mà nói chỉ là việc đơn giản.
Nếu có thể giúp được mẹ vợ...
Theo như anh được biết, mẹ vợ Tô Ngưng mặc dù là là hiệu trưởng, năng lực cũng rất tốt. Nhưng ở An Ngự cũng không thể tự do quyết định mọi việc.
An Ngự không phải do nhà họ Tô tự bỏ tiền xây mà được giám sát bởi hội đồng quản trị thường xuyên bỏ phiếu và quyết định những vấn đề quan trọng. Nếu hội động quản trị loại bỏ Tô Ngưng khỏi vị trí hiệu trưởng với lý do bà độc đoán ngang ngược thì tâm huyết của bà ở An Ngự sẽ đổ sông đổ biển.
Con gái không đồng ý nhưng con rể lại đồng ý, Tô Ngưng nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng nổi lên tia bứt rứt và tự trách, nhẹ giọng giải thích: “Tây Châu, cảm ơn con đã thông cảm cho mẹ. Thật ra công văn này không đơn thuần chỉ vì tiện cho mẹ làm việc, mẹ còn muốn cầu xin các con, lúc bắt bọn người Oa có thể cố gắng hết sức giúp bọn mẹ bảo vệ tính mạng của học sinh.”
Một mình Trần Gia Di là đủ rồi, đừng làm liên lụy thêm người khác.
Hoắc Tây Châu hờ hững gật đầu: “Sẽ cố gắng hết sức.”
Có Vong Cửu giúp sức, người của bọn họ tìm kiếm người Oa ở An Ngự không giống mò kim đáy biển như trước nữa, cũng sẽ ít gây hỗn loạn cho học sinh hơn.
Chỉ cần nhanh tay và mạnh mẽ, trước khi gián điệp của bọn người Oa phát hiện ra, xử lý hết toàn bộ sự việc thì sự an toàn của học sinh sẽ không bị xâm phạm. Về khoản này thì anh vẫn rất tự tin.
“Cảm ơn con.” Tô Ninh cảm thấy nhẹ nhõm, lễ phép cảm ơn Hoắc Tây Châu.
Hoắc Tây Châu cũng không quá quan tâm, ánh mắt thản nhiên gật đầu: “Không có gì, bảo vệ quốc gia, bảo vệ người dân là chức trách của con. Vãn Vãn chỉ là quá quan tâm con nên mới loạn, mẹ là trưởng bối đừng trách cô ấy.”
“Sao mẹ có thể trách con của mẹ được.” Tô Ngưng cẩn thận nhìn sắc mặt của Tô Tinh Vãn, trong miệng có chút đắng.
Con lớn không thể giữ trong nhà, con gái càng như thế, tâm tư đều để hết ở bên nhà chồng.