[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1349: Chương 1349: Sự cần thiết của con dấu. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Có lẽ trong lòng Vãn Nhi, Hoắc Tây Châu còn quan trọng hơn cả người mẹ ruột là bà.

Tô Ngưng nghĩ vậy lại có chút thẫn thờ, nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, nắm lấy tay áo Tô Tinh Vãn: “Con gái, con còn trách mẹ sao?”

Thật ra trong lúc Hoắc Tây Châu nói chuyện với Tô Ngưng, Tô Tinh Vãn cũng đã bình tĩnh lại.

Nghĩ lại lời nói và hành động của chính mình có phải đã quá xúc động rồi hay không, rốt cuộc thì mẹ cô là hiệu trưởng của An Ngự, đặt an nguy và danh dự của trường học ở trong lòng là chuyện có thể hiểu được.

Quan trọng nhất là, Tây Châu cũng cảm thấy không thành vấn đề, tại sao bản thân lại muốn thay anh từ chối?

“Con không có ý trách cứ mẹ.” Tô Tinh Vãn hít sâu một hơi, nói: “Con chỉ cảm thấy, là người một nhà phải thấu hiểu và trợ giúp lẫn nhau. Tây Châu muốn giúp chúng ta giải quyết người Oa, mẹ chỉ cần tin vào anh ấy giống như tín nhiệm con vậy, anh ấy sẽ không làm mẹ thất vọng.”

Hoặc Tây Châu đột nhiên nắm lấy tay Tô Tinh Vãn, mười ngón tay đan vào nhau.

Tô Tinh Vãn hơi giật mình.

“Mẹ biết.” Tô Ngưng đồng ý: “Mẹ tin năng lực của Tây Châu, nó là người ổn trọng.”

“Không, ý của con là, con hy vọng tương lai mẹ có thể tín nhiệm anh ấy như tín nhiệm con vậy.” Rốt cuộc thì Tô Tinh Vãn vẫn buột miệng nói ra lời trong lòng.

Trong chớp mắt sau khi nói ra những lời đó, cô lại cảm thấy hành vi của bản thân có chút ấu trĩ như một đứa con nít vậy. Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra chút ngượng ngùng, cô muốn cắn đứt lưỡi mình buộc nó phải im lặng không được thốt ra lời nào nữa.

Đây không phải là ngây thơ làm khó người khác à?

Tuy thực tế ý cô muốn biểu đạt là: Hoắc Tây Châu là một người đàn ông đáng tin.

Tô Tinh Vãn có chút ảo não, Tô Ngưng không nhịn được mà bật cười: “Mẹ biết, mẹ biết con rể là người đàn ông tốt, đáng tin. Giống như ba con, mẹ cũng rất tin tưởng vào nhân phẩm của Tây Châu. Chỉ là việc bọn người Oa làm liên lụy đến an nguy của quá nhiều người, mẹ nhờ Tây Châu hỗ trợ, là bất đắc dĩ, con đừng suy nghĩ lung tung, đừng hoài nghi việc mẹ tin tưởng chồng con.”

Bình Anh dựa vào người bà ngoại, lẩm bẩm rồi vỗ tay như thể đồng ý với bà mình.

Đôi mắt đen to tròn nhìn nhìn Tô Tinh Vãn rồi lại nhìn Hoắc Tây Châu, cuối cùng dang tay ra hướng về phía Hoắc Tây Châu vươn tới.

“Ba Ba.”

Hô hấp của Tô Tinh Vãn hơi dừng lại, Hoắc Tây Châu cũng sửng sốt, ngay sau đó cười to sảng khoái, ôm Bình An vào lòng mình.

“Con trai ngoan của ba, kêu một tiếng ba ba cho ba nghe nào.”

Bình An bị trêu chọc miễn cưỡng mở miệng. Đôi mắt đen lấy chăm chú nhìn về phía khác, tay nhỏ câu lấy ngón cái của Hoắc Tây Chân, ra sức nhéo rồi lại xoa.

Mắt Tô Tinh Vãn có chút ướt, trong lòng hơi kích động.

Cô sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng, sờ đầu Bình An, nhẹ giọng nói: “Bình An chơi với ba và bà ngoại nhé, mẹ ra ngoài một chút.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nghe tiếng động, là người lính vừa ra ngoài mua thuốc. Tô Tinh Vãn ra ngoài mở cửa nghênh đón.

Người lính thở hổn hển, đưa thuốc bắc được bọc trong giấy sáp cho Tô Tinh Vãn: “Thiếu phu nhân, cô hãy kiểm tra cẩn thận. Tôi sợ không đủ thuốc nên đã yêu cầu người trong tiệm tăng gấp đôi lượng thuốc.”

Tô Tinh Vãn mở túi thuốc ra kiểm tra, sau khi xác nhận không có gì sai sót, cô cảm ơn người lính và mang vào trong phòng nhỏ xử lý.

Tô Ngưng đi về phía Hoắc Tây Châu cười: “Mẹ đi giúp Vãn Nhi, con ở lại chơi với đứa nhỏ.”

Hoắc Tây Châu gật đầu, rút ngón tay ra khỏi bàn tay nhỏ của Bình An, nhẽ cong tay, gõ nhẹ lên cái mũi nhỏ của Bình An, sau đó luồn tay vào nách Bình An, nhẹ nhàng gãi: “Bình An, gọi ba ba.”

Cánh mũi Bình An hơi giật giật, bị Hoắc Tây Châu trêu chọc cười khúc khích, cuộn mình trong vòng tay của Hoắc Tây Châu, xoay người vặn vẹo nhưng lại không chịu mở miệng nói, cứ ngậm chặt môi.

Hoắc Tây Châu hết cách, đành đổi sang chính sách dịu dàng: “Con trai ngoan, gọi ba nào.”

“Thiếu soái, tiểu thiếu gia còn nhỏ, ngài không cần vội như vậy.” A Lương từ lúc Hoắc Tây Châu bước chân vào cửa vẫn luôn đoan chính nghiêm nghị đứng ở một bên lắng nghe.

Anh ta không hiểu vì sao thiếu soái lại nóng vội như vậy.

Theo lý mà nói, tốc độ học nói của tiểu thiếu gia đã vượt qua nhiều đứa trẻ cùng tuổi rồi...

“Ngày mai chúng ta phải đi rồi, tôi muốn đứa nhỏ lại gọi một tiếng, muốn lưu lại làm kỉ niệm.”

A Lương lập tức ngẩng đầu: “Thiếu soái, chúng ta đi đâu vậy?”

Không phải An Ngự vừa xảy ra chuyện sao? Không phải đang cần thiếu soái ở lại giúp để hiệu trưởng Tô xử lý sao? Không lẽ còn việc khó xử lý hơn việc này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.