[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1350: Chương 1350: Khúc mắc của hai mẹ con




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc Tô Tinh Vãn đang sắp xếp lại chỗ dược liệu nhưng lỗ tai vẫn luôn vểnh lên, thỉnh thoảng nghe ngóng tình hình bên ngoài.

Hành động dụ dỗ con trai gọi ba của Hoắc Tây Châu làm cô không nhịn được muốn bật cười, động tác cũng gọn gàng linh hoạt hơn, cô muốn nhanh chóng sắc xong thuốc rồi ra ngoài trêu đùa đứa nhỏ với Hoắc Tây Châu.

Tô Ngưng đứng bên cạnh, muốn mở miệng vài lần, nói với Tô Tinh Vãn chút chuyện riêng.

Hai mẹ con bọn họ bỏ lỡ nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm lại được, nếu bởi vì chuyện hôm nay mà trong lòng hai người xảy ra khoảng cách. Là một người làm mẹ, bà tuyệt đối không muốn chuyện đó xảy ra.

Đáng tiếc là bây giờ, bà không biết nên bày tỏ thái độ gì để đối mặt với con gái.

Bởi vì Vãn Nhi không phải Tử Mặc, Tử Mặc từ nhỏ đã ở bên bà và Cẩn Trạch, được một tay bà nuôi lớn, tính tình thế nào người mẹ này đều nắm rõ trong tay.

Nhưng Vãn Nhi thì không giống.

Nửa đời trước của đứa nhỏ này đã phải chịu quá nhiều khổ sở, thoạt nhìn xinh đẹp yếu ớt, nhưng lại cứng rắn từ trong xương. Tính tình mạnh mẽ lại kiên quyết, đã nhận định việc gì đó thì nhất quyết không thay đổi.

Hoắc Tây Châu là người chồng mà Vãn Nhi chọn, là chỗ dựa cả đời của cô.

Mời vừa rồi, bản thân vì trường học và học sinh, yêu cầu Hoắc Tây Châu chịu trách nhiệm về việc trì hoãn thông báo.

Có chút không hợp tình hợp lý. Con gái không vui, bà có thể hiểu.

Cho dù sau đó Tây Châu chủ động đồng ý công hàm, Vãn Nhi không nói gì, nhưng bà có thể cảm nhận rõ ràng, trong lòng Vãn Nhi vẫn để ý, bà muốn cùng con gái nói rõ.

Lúc Tô Tinh Vãn đặt ấm sắc thuốc lên bếp bật lửa, Tô Ngưng nói: “Vãn Nhi, có thể tha thứ cho mẹ không?”

Tô Tinh Vãn quay đầu, vẻ mặt không hiểu lý do: “Mẹ làm sai cái gì sao?”

“Vừa rồi mẹ muốn Tây Châu làm như vậy, thật tình không phải vì không tín nhiệm nó.”

“...Việc đó à.” Tô Tinh Vãn hơi ngạc nhiên, đột nhiên cười lên: “Không sao. Hai người đã nói rõ ràng, là do con không hiểu chuyện, không đứng ở góc độ của mẹ mà suy xét vấn đề. Trong lúc mẹ và Tây Châu nói chuyện, con cũng đã nghĩ kỹ rồi. Nếu Tây Châu cảm thấy không thích hợp, sẽ trực tiếp từ chối. Anh ấy không phải là người dối trá cả nể, nếu anh ấy cảm thấy có thể, vậy chứng tỏ anh ấy thật sự có thể. Con cũng không có lập trường thay anh ấy từ chối mẹ.”

“...Ừm.” Tô Ngưng nheo mắt, hỏi: “Vậy còn con, trong lòng con có khó chịu không. Cái mẹ để ý là cảm giác của con.”

Tô Tinh Vãn lắc đầu: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, tuy rằng con không thể hiểu hết những việc mẹ làm nhưng con biết, mẹ sẽ không hại Tây Châu, càng không bao giờ hại con.”

Có được đáp án này, Tô Ngưng vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm, bà biết, muốn Vãn Nhi không còn khúc mắc chuyện vừa rồi, là làm khó cô.

Bà gật đầu, lấy dược liệu Tô Tinh Vãn đã xử lý qua rửa sạch, cho vào bình, ngồi xổm xuống nghiêm túc canh lửa.

“Mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho con, con canh lửa.” Tô Tinh Vãn lấy cái ghế nhỏ, đặt cách bếp lò hơn một mét, chuẩn bị thêm củi.

Tô Ngưng xoa tay, thuận miệng khuyên nhủ: “Vẫn nên để mẹ ở đây trông đi, con ra ngoài cùng Tây Châu chơi với Bình An. Bây giờ đang đúng lúc đứa nhỏ bi bô tập nói, vừa rồi kêu ba ba, con cũng dạy hắn gọi mẹ thử xem, không chừng hôm nay có thể học được đấy.”

“Bây giờ đứa nhỏ không muốn mở miệng nữa rồi. Mẹ nghe xem, Tây Châu có dụ dỗ thế nào cũng không chịu gọi.” Giọng điệu Tô Tinh Vãn có chút bất lực nhưng lông mày lại hơi nhướng lên, trong mắt cũng mang theo ý cười.

Tô Ngưng vểnh tai lên nghe, vẻ mặt cũng dần thả lỏng.

Đến lúc nghe được ngày mai Hoắc Tây Châu phải lên đường gấp.

Tô Ngưng theo bản năng nhìn về phía Tô Tinh Vãn. Quả nhiên, nét mặt con gái đã thay đổi.

“Vãn Nhi... Chúng ta ra ngoài hỏi tình hình thế nào trước đã, đừng đoán mò. Nhất định là nó có việc gấp nên ngày mai phải đi vội.”

“...Ừm, con ra ngoài hỏi anh ấy, có chuyện gì mà phải đi gấp như vậy?” Tô Tinh Vãn cố nén mất mát trong mắt, cười với Tô Ngưng rồi ra khỏi phòng bếp.

Hoắc Tây Châu không hề ngạc nhiên khi Tô Tinh Vãn đột nhiên ra khỏi phòng bếp, xuất hiện trước mặt mình.

Điều mà anh vừa trả lời A Lượng cũng chính là điều mà anh muốn nói cho Tô Tinh Vãn nghe.

Chỉ là anh không ngờ Tô Tinh Vãn lại có phản ứng lớn như vậy.

Mắt nhìn thấy hai tay Tô Tinh Vãn nắm lại thành nắm đấm nhỏ, hốc mắt đỏ ửng nhìn mình, ánh mắt phức tạp muốn nói lại thôi.

Hoắc Tây Châu trực tiếp nhét Bình An cho A Lượng, đứng dậy ôm lấy Tô Tinh Vãn, đau lòng nói: “Vãn Vãn, anh sẽ sớm trở về. Em và mẹ vợ ở đây chờ anh, đừng suy nghĩ lung tung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.