[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1351: Chương 1351: Lời hứa




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Lúc này rồi mà anh còn muốn đi đâu nữa? Sao lại phải vội vàng như vậy?” Tô Tinh Vãn cũng cảm thấy bản thân mình có chút thất thố, đưa tay lên lau mắt, cô không muốn khiến cho Hoắc Tây Châu phải khó xử, nhưng trong lòng rất khổ sở như nước lũ tràn bờ đê, ào ạt dâng lên.

Cô và Hoắc Tây Châu hai đời là vợ chồng, giữa hai người sinh ly tử biệt vô số lần, hết lần này tới lần khác, nhưng đây là lần khiến cho cô đau lòng nhất.

Cô thật sự rất muốn mọi người trong nhà có thể đoàn tụ với nhau thêm mấy ngày nữa, có thể cùng nhau nghe Bình An mở miệng gọi cha, gọi mẹ.

Nhưng bọn họ mới chỉ đoàn tụ với nhau được một đêm, Tây Châu đã phải dẫn đội rời đi…

“Anh…” Hoắc Tây Châu mở miệng định nói gì thì môi đã bị Tô Tinh Vãn dùng tay che lại.

“Em biết anh khó xử, chỉ có chuyện liên quan đến việc bảo vệ quốc gia thì mới vội vàng như vậy. Em sẽ cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, em sẽ không giữ anh lại.”

Hy sinh niềm vui được đoàn tụ với gia đình nhỏ, bảo vệ được niềm vui sum họp của gia đình lớn.

Trong cuộc chiến hỗn loạn này, tất cả mọi người ai cũng muốn kết thúc chiến sự thật sớm để được trở về bên gia đình mình.

Cô hiểu, cô hiểu được ánh sáng và nhiệt huyết bên trong trái tim Hoắc Tây Châu.

Vì vậy, cô sẽ không hỏi.

Cô chỉ cần làm tốt trách nhiệm của mình, thay Hoắc Tây Châu quản lý và chăm sóc tốt cho gia đình anh và bản thân, che chở và dạy dỗ Tiểu Bình An lớn lên, cùng với những người trong nhà họ Hoắc và nhà họ Tô làm hậu phương vững chắc cho anh.

Ánh mắt của Hoắc Tây Châu ảm đạm: “Vãn Vãn.”

Anh dùng sức ôm chặt Tô Tinh Vãn vào trong ngực mình, sức lực rất lớn, giống như muốn khảm cả thân hình Tô Tinh Vãn vào trong cơ thể mình, để cho cô hòa vào dòng máu đang chảy trong người anh, cùng nhau hít thở.

Anh muốn đưa Tô Tinh Vãn đi theo. Đê cho dù ở bất cứ nơi đâu, bất kể ngày hay đêm, anh mắt của anh đi tới nơi nào cũng đều có hình bóng của cô.

Nhưng anh biết, mình không thể làm vậy.

Hành động đưa Tô Tinh Vãn và Bình An theo bên người chỉ khiến cho hai mẹ con cô gặp nguy hiểm.

Kiên định tách nhau ra mới là cách xử lý tốt nhất cho cô và Bình An.

Giọng nói của Tô Tình Vãn trầm trầm, đầu chôn ở lồng ngực Hoắc Tây Châu gian nan di chuyển: “Đến giờ em vẫn không muốn chấp nhận chuyện anh muốn rời đi, trong lòng em rất khó chịu. Nhưng em biết anh đã nói thì sẽ giữ lời, đồng ý với em là phải sớm trở về, anh nhất định phải bình an trở về. Lần này thì thôi, lần sau về nhà rồi thì không được đi nữa. Em và bọn trẻ rất cần anh.”

Cô không dám nói: Hoắc Tây Châu, anh đừng chết.

Từ chết này quá ghê tởm khiến tim cô đau nhói mỗi khi nghĩ đến nó.

Hoắc Tây Châu nhất định sẽ bình an trở về, anh sẽ không làm cô thất vọng.

Tô Tinh Vãn hít mũi, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc của Tây Châu, khéo dài khoảng cách giữa bản thân cô và anh.

Hoắc Tây Châu “ừ”, ánh mắt ôn hòa chăm chú nhìn khuôn mặt Tô Tinh Vân.

Hai má Vãn Vãn bị cổ áo của anh đè vào tạo thành vài vết nông, tóc cũng bị rối.

Anh nâng tay sửa sang lại tóc cho Tô Tinh Vãn.

Tô Tinh Vãn mở mắt đứng thẳng dậy để cho Hoắc Tây Châu chỉnh lại mái tóc rối của mình.

Hoắc Tây Châu cắt tóc vụ cho Tô Tinh Vãn, giơ ngón trỏ ra ấn lên trán Tô Tinh Vãn một cái không nặng không nhẹ, thoải mái nói: “Yên tâm ở nhà chờ anh về, nhiệm vụ dạy dỗ Bình An gọi cha giao cả cho em. Anh quay về sẽ kiểm tra đấy.”

Tô Tinh Vãn che trán, ủy khất nói: “Anh đánh em?”

“Để cho em nhớ lâu hơn chút, đừng có quên chăm sóc thật tốt cho con của chúng ta.” Ánh mắt Hoắc Tây Châu mang theo ý cười, buông tay đút vào túi quần, không hề có chút ý thức tự cứu bản thân.

Tô Tinh Vãn nắm lấy tay của Hoắc Tây Châu, hung hăng cắn một cái.

Dưới ánh mắt kinh ngạc và đau đớn của Hoắc Tây Châu, cô buông tay và mỉm cười với Hoắc Tây Châu.

“Em cũng lưu lại cho anh chút kỷ niệm. Con trai của hai chúng ta, em phụ trách sinh thành, anh phụ trách dạy dỗ. Nếu anh không trở về, đứa con trai Bình An của chúng ta này em dạy dỗ thằng bé thành dạng người gì anh cũng không quản được.”

Ngược lại muốn nhắc nhở Hoắc Tây Châu đi sớm về sớm đây mà.

Hoắc Tây Châu sờ vết răng mà cô vừa cắn trên cổ tay, giọng khàn khàn nói: “Như em mong muốn.”

Lần này anh đi, không chỉ muốn lấy mạng những tên người Nhật đang muốn lăm le mộ Tần Vương kia mà còn phải cắt đứt suy nghĩ, ước muốn của người Nhật.

Để cho thiên hạ này trời yên biển lặng, bình yên.

“Vậy anh đưa ai đi cùng?” Tô Tinh Vãn hỏi, lực lượng chính của nhà họ Hoắc đều đang canh giữ bảo vệ ở thành cổ, bảo vệ lãnh địa của nhà họ Hoắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.