[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1352: Chương 1352: Em nguyện dốc toàn lực giúp anh




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Số người mà Tây Châu mang theo không nhiều lắm.

Cô có chút lo lắng.

“Anh dẫn một nhóm tùy quân đi theo, còn lại đóng ở đây bảo vệ mọi người. Vong Cửu cũng sẽ đi cùng giúp anh. Có cậu ta ở đây, sẽ có thêm vài phần phần thắng, thế nên mấy người ở đây nghỉ ngơi, thả lỏng chờ bọn anh về là được rồi.”

“Cửu công tử cũng đi sao?” Tô Tinh Vãn gặng hỏi: “Phải tới mộ Tần Vương thật sao?

Hoắc Tây Châu gật đầu: “Theo tin tức từ trong miệng người Nhật, mấy ngày sau quân chủ lực của bọn họ sẽ vây công mộ Tần vương. Tuy rằng trong mộ Tần vương có rất nhiều cơ quan nhưng trong đám người Nhật có một kẻ ngoại tộc hiểu thuật Huyền Hoàng, nhất định phải nhờ Vong Cửu phá thuật pháp của đối phương. Thời gian rất gấp, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, còn phải tính toán biện pháp ứng phó.”

Chuyện bày binh bố trận Tô Tinh Vãn chỉ hiểu sơ sơ.

Cách bài binh bố trận cụ thể cùng với sắp xếp chiến thuật cô hoàn toàn không phải là người hiểu nhiều. Nhưng cô biết ưu thế của mình.

Cô nhìn vào mắt Hoắc Tây Châu, bình tĩnh nói: “Mọi người yên tâm chiến đấu ở tiền tuyến, vật tư y dược để em chuẩn bị, không cần lo lắng tiếp tế không kịp.”

Mấy người Hoắc gia muốn gây chuyện kia đã xử lí rồi, bây giờ cô giữ một phần trong việc nội trợ.

Ngộ biến tòng quyền, trừ việc vận dụng của cải của mình ở Hoắc gia, cô còn phải thuyết phục cha mẹ để Tô gia dẫn đầu, làm một cuộc kêu gọi đóng góp tiền của, lấy tốc độ nhanh nhất tập trung hết sức chuẩn bị vật chất đầy đủ cho chuyến đi này của Hoắc Tây Châu và Vong Cửu.

Đốm lửa trong mắt Tô Tinh Vãn làm cho lòng Hoắc Tây Châu sục sôi, anh quyến luyến vuốt ve gương mặt Tô Tinh Vãn, nói: “Em đừng vất vả quá. Chuyện này anh sẽ để sĩ quan phụ tá chuẩn bị, em không cần vất vả đi đầu. Chăm sóc bản thân và con mới là chuyện ưu tiên nhất em nên làm.”

Hoắc gia không thể không người, Hoắc Thiên Lãng và Hoắc Minh Khôn ở trong phủ chờ lệnh.

Tô gia cũng có nam đinh gánh vách gia nghiệp, Vãn Vãn không nắm quyền mà chuyện gì cũng cũng phải thu xếp giúp anh, anh hy vọng người phụ nữ của mình có thể sống thoải mái, không cần lo sợ trong lòng.

Tô Tinh Vãn quật cường mím môi, lắc đầu.

“Ngoan, em nghe anh đi.”

“Em chỉ muốn dùng hết sức giúp anh. Nếu như không để em làm, chỗ này của em, không đâu sẽ tràn ngập sự sợ hãi.”

Tô Tinh Vãn không hề e dè chỉ vào ngực của mình.

Trong mắt Hoắc Tây Châu hiện lên một tia sửng sốt: “Vãn Vãn.”

Có vợ như thế, người còn đòi hỏi gì nữa.

Tô Tinh Vãn nói từng chữ từng chữ, chân thành: “Nếu như khuyên em, em không muốn nghe. Anh có quyết tâm và niềm tin của anh, em cũng có chuyện em muốn làm, em muốn bảo vệ anh. Anh rất quan trọng, trong lòng em, anh còn quan trọng hơn mạng của mình. Em không thể chịu được việc mất đi anh. Thế nên, xin đừng ngăn em giúp anh.”

“Vãn Vãn, cảm ơn em.” Một lần nữa, Hoắc Tây Châu ôm Tô Tinh Vãn vào trong ngực.

Trên ghế sa lon.

Mắt của A Lượng ảm đạm đi, yên lặng cúi đầu, tay nghịch nghịch tay tiểu Bình An.

Anh ta khuyên chính mình, không được nghĩ, không được nghĩ tới chuyện đó. Cả đời có thể được Thiếu soái nhìn trúng, từng bước một bước tới vị trí như bây giờ, lại còn được sự tin tưởng Thiếu phu nhân, có thể thường xuyên gặp mặt Thiếu phu nhân, anh ta đã rất hạnh phúc rồi.

‘Còn chưa đủ nữa à, chẳng lẽ mày còn muốn thay thế Thiếu soái thì mới đủ hay sao?’ A Lượng cười tự giễu, chợt ánh mắt của anh ta dần mãnh liệt lên, thẫm nghĩ bản thân mau xóa cái suy nghĩ nguy hiểm trong đầu này ra ngay!

Anh ta lấy tau bấm mạnh một cái lên đùi mình, đau đớn làm cho mày của anh ta nhíu lại.

“Đồ chơi” Bình An đang nắm trong tay bị lấy đi, miệng mếu mếu, cái mũi nhỏ nhíu lại.

“Tay, tay tay.”

Cu cậu chỉ vào tay A Lượng, quơ quơ vài cái trong không khí, thế nào cũng không bắt được, trong nháy mắt nước mắt đảo quanh, tủi thân khóc lên.

A Lượng: “…”

To Tinh Vãn và Hoắc Tây Châu nghe thấy tiếng khóc, kinh ngạc nhìn A Lượng.

“Sao thằng bé lại khóc vậy?” “Sao Bình Anh lại khóc thế?”

Hoắc Tây Châu khom người, bế con khỏi khuỷu tay A Lượng, đưa cho Tô Tinh Vãn.

A Lượng lúng túng, nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Chắc là thằng bé đói bụng nên khóc đó mà.” Tô Tinh Vãn khẽ lắc đầu với Hoắc Tây Châu.

Dù sao A Lượng cũng là một người đàn ông độc thân, không phát hiện ra đứa trẻ khát sữa cũng là chuyện rất bình thường, cô không muốn Hoắc Tây Châu chỉ vì chuyện này mà làm anh em khó xử.

Hoắc Tây Châu không nói chuyện, hơi híp mắt lại.

Vốn anh cũng không cảm thấy chuyện to tát thế nào, chẳng qua là lúc vừa quay lại nhìn Trương Hành Lượng, anh để ý sắc mặt đối phương không đúng lắm.

Nếu chỉ là bình thường không dỗ được Bình An, Trương Hành Lượng đã thẳng thắn vô tư nói thẳng với anh ‘Thiếu soái, còn của anh, tôi dỗ không nổi.’ Nhưng bây giờ, ánh mắt A Lượng lại gần như là lảng tránh trước lời hỏi thăm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.