Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Biểu hiện như thế làm cho trong lòng Hoắc Tây Châu không khỏi có chút nghi ngờ.
“Vãn Vãn, em bế Bình An đi ăn chút gì đó đi, anh nói chuyện với A Lượng một chút.” Hoắc Tây Châu nói.
“Ừm, các anh ngồi ở đây đi, em dẫn Bình An đi ăn chút gì đó. Mẹ vẫn còn sắc thuốc, đúng lúc em có thể trò chuyện với bà.” Tô Tinh Vãn dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bình An, vẫy vẫy tay với Hoắc Tây Châu và Trương Hành Lượng rồi cười híp mắt dẫn con trai vào phòng bếp.
Trong sự im lặng của Hoắc Tây Châu, Trương Hành Lượng xiết chặt tay, mắt nhìn xuống dưới chân, chậm chạp không mở miệng.
Hoắc Tây Châu nhìn chằm chằm vào Trương Hành Lượng một hồi, nói: “A Lượng, lần này cậu không theo hỗ trợ tôi. Trở về Hoắc phủ, đợi sắp xếp khác.”
Trương Hành Lượng chợt ngẩng đầu: “Thiếu soái?”
Vì sao không để anh ta theo quân? Thiếu soái đã bắt đầu không tín nhiệm mình nữa rồi ư?
Hoắc Tây Châu liếc Trương Hành Lượng một cái, thản nhiên nói: “Cậu còn chưa lập gia đình.”
“Rất nhiều người đều chưa lập gia đình, chẳng lẽ bọn họ đều không được đi theo ngài sao?” Trương Hành Lượng nhíu mày, chẳng lẽ Thiếu soái muốn dùng một cái cớ vụng về như vậy khuyên mình rút lui ư?
Hoắc Tây Châu nói: “Đây là mệnh lệnh. Cậu đi ra ngoài giữ cửa, gọi Trương Chuẩn vào.”
“… Ngài không tin tưởng tôi.” Mặt Trương Hành Lượng đỏ hết cả lên, hai tay đặt hai bên hông nắm chặt thành quyền, lần đầu tiên anh ta không nhượng bộ dù chỉ một chút, đối diện với Hoắc Tây Châu với thái độ phải bắt anh phải cho mình một câu trả lời hợp lý.
Anh ta đi theo Thiếu soái nhiều năm như vậy, ra sinh vào tử biết bao nhiều lần, cản đao ngăn súng cho Thiếu soái không biết bao nhiêu bận, chưa từng nói hai lời. Nhưng bây giờ, người anh ta một lòng bảo vệ lại bắt đầu nghi ngờ lòng trung thành của anh ta?
“Thiếu soái…”
Hoắc Tây Châu cũng không mở miệng thêm, chỉ chắp hai tay sau lưng, không nói một lời nào mà nhìn anh ta, ánh nhìn sâu thẳm.
Trái tim Trương Hành Lượng rơi xuống từng chút từng chút một, cuống họng hơi nghẹn lại: “Vâng.”
Anh ta ra ngoài, đổi lại Trương Chuẩn vào trong.
“Thiếu soái, ngài tìm tôi à?” Trương Chuẩn không rõ cho lắm: “Tôi hỏi A Lượng, anh ta không nói.”
Hoắc Tây Châu nói: “Tôi sắp điều A Lượng về phủ, cậu sắp xếp nhân thủ lần nữa, ở lại An Ngự bảo vệ mấy người Vãn Vãn.”
Sắc mặt Trương Chuẩn khẽ đổi rồi nhanh chóng trở về như thường, gật đầu phục mệnh đi làm: “Tôi sẽ đi thu xếp, bố trí phòng vệ quanh An Ngự, cần phải bảo vệ nhóm người Thiếu phu nhân chu toàn.”
Trước khi đi, Trương Chuẩn không nhịn được hỏi Hoắc Tây Châu: “Mạt tướng cả gan hỏi ngài, tại sao lại đưa A Lượng về vậy? Kỹ thuật bắn súng của anh ta tốt, tính cảnh giác cũng cao. Có anh ta đi theo bên người, ngài không cần phải sợ kẻ khác đánh lén.”
Anh ta không dám nói quá giới hạn với Hoắc Tây Châu: “Ngài từng nói, A Lượng là anh em đồng sinh cộng tử với chúng ta…”
Hoắc Tây Châu lười biếng duỗi eo, không che giấu nói: “Trong lòng anh ta có chuyện, không thẳng thắn trung thực với tôi. Lần này tới mộ Tần Vương, một đoàn người chúng ta tất là cửu tử nhất sinh, không được phép có chút sai sót nào. Tôi để cho anh ta trở lại Hoắc gia không phải là vứt bỏ anh ta hoàn toàn. Cậu chuyển lời lại cho anh ta, ‘không cần phải nghĩ quá nhiều, ở Hoắc phủ anh ta vẫn có giá trị như trước.”
Còn việc giá trị của Trương Hành Lượng là gì, Hoắc Tây Châu không nói rõ. Anh có suy tính băn khoăn riêng.
Tuy rằng gần đây Hoắc Minh Khôn thể hiện hết sức chân thành, sau khi cha đi không tiếp tục đối nghịch với mình nữa, Thiên Lãng bên kia cũng yên ổn, nhưng chỉ có một mình mẹ lo liệu mọi chuyện lớn nhỏ của Hoắc gia thì sẽ luôn có lúc sơ hở.
Vả lại dã tâm to lớn của người Nhật với Trung Nguyên gần đây càng ngày càng rõ, anh ta chỉ sợ Hoắc Minh Khôn mau quên, bị người Nhật xúi giục lấy dùng như vũ khí. Đến lúc đó người Nhật làm nội bộ Hoắc gia loạn lên, hậu quả kia khó mà lường được…
Hoắc Tây Châu không thích cảm giác hai mặt thụ địch, càng không muốn sau khi cha chết thì cãi nhau với lão địa và anh em trong nhà. Dù sao đi nữa thì cũng phải tìm một người đáng tin cậy nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh Khôn. A Lượng là người phù hợp nhất.
Đương nhiên, đề phòng nhỡ đâu A Lượng thật sự có tính toán làm phản, trong đầu anh cũng chú ý nhiều.
Ngay mai đến chào hỏi với Vong Cửu, để Vong Cửu không tiếng động đặt lên người A Lượng chút đồ, ngừa lúc A Lượng có dị tâm, mình và đám Vong Cửu ở tiền tuyến trở tay không kịp.
“Vâng, lời của ngài tôi sẽ chuyển lại cho cậu ta không sót một chữ.” Trương Chuẩn gật đầu, sau đó do dự suy đoán: “Ngài là muốn dùng trách nhiệm theo dõi hậu phương soái phủ này đểu thử thách A Lượng phải không? Cậu ta là một người tốt, chỉ là còn trẻ, có đôi lúc không biết kiềm chế tính tình, ngài dạy dỗ cho cậu ta thật tốt một phen, cậu ta sẽ trưởng thành hơn.”