Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Tây Châu lạnh lùng vứt cho Trương Chuẩn ánh mắt ghét bỏ: “Đừng tự cho mình là thông minh.”
Trương Chuẩn theo Hoắc Tây Châu nhiều năm như vậy, rất hiểu tính tình chủ thượng. Thấy phản ứng của Hoắc Tây Châu, cười đắc ý, đứng tư thế nghiêm tiêu chuẩn trong quân: “Mắt nhìn của ngài tốt, nhất định cậu ta sẽ có thể vượt qua thử thách của ngài. Thiếu soái ngài sẽ không nhìn nhầm người, A Lượng cậu ta vẫn còn có thể làm anh em tốt của chúng ta.”
Hoắc Tây Châu phất tay, trong miệng phun ra mấy chữ lạnh lùng: “Đi ra ngoài.”
Không đợi Trương Chuẩn lên tiếng, anh quay người trực tiếp rời khỏi đại sảnh, đi tới phòng bếp.
Tô Tinh Vãn đang ôm con ngắm lửa, mà Tô Ngưng tay chân luống cuống làm cháo gạo và bánh ngọt cho Bình An, khóe mắt còn thỉnh thoảng liếc qua muốn xem nồi thuốc sắc bên cạnh.
Thấy Hoắc Tây Châu tới, Tô Tinh Vãn vui vẻ nhét thằng nhóc vào ngực Hoắc Tây Châu, nói: “Anh ôm trước đi, mẹ hơi bận không qua được.”
Vừa nãy lúc cô muốn giúp đỡ, mẹ lại dùng lời không cho Bình An tới gần lửa để cô lui ra.
Nhìn tay chân bận bịu của mẹ, cũng cuống lên hết rồi.
“Ai, mẹ có thể mà. Mấy thứ này chỉ là lâu quá rồi mẹ không làm, có vài kỹ thuật không quen. Con đừng để Tây Châu cười nhạo mẹ.
Mặt Tô Ngưng hơi đỏ.
“Mẹ chưa làm lâu quá rồi. Cháo gạo không thể thêm nước như thế.” Tô Tinh Vãn thấy nước gạo trong nồi vì thêm quá nhiều nước mà chẳng khác gì nước mì, nhìn là biết khó có thể kết dính lại trong một giờ, trong lòng hơi bất lực.
Vừa nãy cô cao hứng, mình sẽ tìm được đồ ăn vặt cho con trong phòng bếp nhỏ của mẹ, bột gạo nhập khẩu từ nước ngoài, thằng nhóc có thể tạm thời lót dạ, ăn no một chút.
Bây giờ cô chỉ muốn để mẹ “giơ cao đánh khẽ”, để có đó cô tới nấu.
Thuốc giải cho các cô giáo, mẹ lại có thể chuẩn bị được.
Tô Tinh Vãn đang chuẩn bị nói, Hoắc Tây Châu đã hứng thú cầm lấy hộp sắt.
Anh nhìn nhãn hiệu bên trên, nhíu mà nói: “Có lẽ Bình An không quen ăn cái này nên tiêu chảy.”
Dạ dày trẻ con vốn yếu, cần cẩn thận từng li từng tí.
Vẻ mặt Tô Ngưng lúng túng, vốn có lòng muốn làm chút việc cho cháu ngoại, lại bị con gái và con rể ghét bỏ, làm cho bà hơi buồn.
Càng làm cho bà lo lắng hơn chính là: Nếu như không ăn, thằng bé bị đói thì làm sao bây giờ?
“Chút này đều là mẹ dựa vào nhãn hiệu Tử Mặc hay ăn hồi bé mà mua đó. Bình An ăn không quen thì nói với mẹ nó thằng bé thích ăn đồ ở đâu? Cứ nói với mẹ đi. Để mẹ đi đặt.”
Tô Tinh Vãn nháy mắt với Hoắc Tây Châu, lắc đầu ngắt lời: “Nhưng thời gian này cũng không kịp mua đồ ăn Bình An quen ăn, ở chỗ mẹ có cũng là tốt rồi. Như vậy đi, trước tiên chúng ta cứ để cho thằng bé ăn một chút, đồng thời phái thân binh đến cửa hàng bách hóa trên thị trấn xem. Nếu có thì chúng ta mua dự trữ cho thằng bé nhiều một chút. Nếu như không có, con tin là cơ thể Bình An cũng không yếu ớt đến thế.”
Dù sao Bình An cũng là con của cô, lúc ở trong bụng đã được tẩm bổ bằng dược thiện cô chuẩn bị riêng, cơ thể không tới mức yếu ớt.
Hàng mày anh tuấn của Hoắc Tây Châu nhướn lại, đuôi lông mày nhuốm lên một phần tự đắc: “Ai nói không kịp đặt mua? Anh có thể biến ra cho con trai ngay lập tức. Một một món thằng bé muốn ăn, anh đã sai người chuẩn bị, đóng gói mang theo trong người rồi.”
Trong thời gian Vãn Vãn một lòng học tập, anh vừa làm cha vừa làm mẹ, chủ động đi học, tập luyện xem làm thế nào mới có thể chăm sóc tốt cho Bình An. Trẻ con ăn bột gạo và sữa bột, anh cũng sai đám sĩ quan phụ tá đặt trong rương tiếp tế, chỉ sợ không đủ đồ ăn cho Bình An.
“Bây giờ anh sai người đưa vào, em và mẹ chỉ cần trông lửa sắc thuốc là được rồi. Anh chuẩn bị cho con trai.” Hoắc Tây Châu nói với Tô Tinh Vãn xong thì đi ra ngoài dặn dò sĩ quan phụ tá.
Không bao lâu sau, anh đã lấy được hai hộp hình trụ bằng sắt. Môt cái là bình sữa bột, một cái khác là bột gạo nhập khẩu bổ sung nguyên tố dinh dưỡng rau quả.
Vốn dĩ Tô Tinh Vãn muốn giúp đỡ nhưng thấy Hoắc Tây Châu đặt bình lên bàn, động tác pha sữa bột cực kỳ thành thạo, chẳng có chỗ nào cô có thể nhúng tay cả.
Nhìn qua là biết lúc bình thường chăm con đều là tự thân vận động, không mượn tay người khác.
Trong lòng Tô Tinh Vãn có chút chua xót: “Em không ở nhà, anh chăm con vất vả rồi.”
Động tác rót nước của Hoắc Tây Châu ngừng lại, ngước mắt: “Là vất vả cho em. Anh đang chăm sóc con của mình, không vất vả chút nào. Nhưng em lại vì ngàn vạn dân chúng đi nghiên cứu y được, còn phải kìm nén nỗi nhớ con, còn phải chịu nỗi đau không thể tùy thời mà gặp, em mới vất vả hơn nhiều.”