Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người ngồi cùng bàn với Kim Hiếu Vũ đưa mắt nhìn: “Thấy không, Phó nhị thiếu ký hóa đơn cho cô ấy đấy.”
Phó Gia Thụ ăn bữa tối xong, đứng lên rời khỏi nhìn về phía Kim Hiếu Vũ, hơi hơi hất cằm.
Sản nghiệp với nền móng nhà họ Kim không dày như nhà họ Phó, nhà bọn họ phát triển cũng không phải dựa vào con đường chính thức, mà ra sức lấy lòng người có quyền, nhà họ Phó lại không theo chân bọn họ, nhưng cũng không muốn gây thù hằn với nhau, cho tới nay đều bình an vô sự.
Ánh mắt của Phó Gia Thụ như thế, xem như chào hỏi trước, hi vọng Kim Hiếu Vũ có thể tự hiểu, đừng động đến cô ấy.
Kim Hiếu Vũ gật đầu với anh, người ở bên cạnh hỏi: “Phó Gia Thụ có ý?”
“Bảo tôi không nên động vào cô gái kia, chẳng lẽ cô gái kia là người anh ấy nuôi ở bên ngoài?”
“Cũng có khả năng, cô gái kia trông xinh đẹp như vậy, nhìn qua cách ăn mặc là phong cách hiện đại, lại phù hợp với khẩu vị của anh ấy.”
“Đừng đoán nữa, xinh đẹp như thế, lại còn quen cậu hai nhà họ Phó, đoán chắc qua một thời gian nữa là biết liền.”
Tần Du không biết rằng sau khi cô rời đi còn xảy ra nhiều chuyện vui như vậy. Cô cầm tờ báo đi xuống tầng một rồi hỏi đường đi tới hồ bơi.
Bây giờ đang là khoảng đầu tháng tư, có rất ít khách đi bơi trong mùa này.
Tần Du ngồi xổm xuống thử nước xem có ấm không, đúng là khá nóng.
Sau khi rời khỏi bể bơi, lúc đi dạo sau vườn hoa cô thấy một sân đánh bóng tennis, có lẽ là do lúc này trời đã tối nên không có ai chơi bóng cả.
Không tệ, cuối cùng cũng có chỗ để luyện tập rồi.
Trước khi vào phòng Tần Du đã hỏi mượn Mai Ngọc giấy bút và phong bì.
Dù thế nào đi chăng nữa, nếu bạn muốn nộp đơn thì nhất định phải viết một bản sơ yếu lý lịch trước tiên.
May mà mẹ nguyên chủ vì muốn mai mối nguyên chủ với du học sinh trở về từ nước ngoài - Tống Thư Ngạn, nên bà đã đưa nguyên chủ đến học tại Trường Sư phạm Nữ sinh Hàng Châu, còn mời giáo sư dạy kèm môn tiếng Anh ở nhà cho cô ấy, chỉ là tiếng Anh của nguyên chủ vẫn cứ bị câm điếc, cô ấy có thể đọc hiểu một ít, nhưng không thể nói được, chỉ cần có kinh nghiệm này là cô có thể nói tiếng Anh tốt.
Cô dùng bút bắt đầu viết sơ yếu lí lịch, bố cục viết toàn là cách viết của kiếp trước, nhưng phần kinh nghiệm công tác cô để trống, trình độ học vấn cũng chỉ dừng ở năm hai trường Sư phạm Hàng Châu. Được le que mấy câu, hẳn là sẽ không được nhận đâu nhỉ?
Cô đành phải dùng một thế mạnh số một khác của mình để tăng thêm cho đủ số câu.
Ngành đại học mà Tần Du học là chuyên ngành cơ khí (theo hướng ô tô), lúc đó hợp tác trong nước với các tập đoàn ô tô của Đức rất sâu sắc, chuyên ngành của các cô đến năm thứ ba sẽ có cơ hội đến Đức học đại học trong ba năm, đó là lý do cô bắt đầu đi học tiếng Đức ngay từ năm nhất đại học, hơn nữa du học ba năm ở Đức, sau khi tốt nghiệp cô làm việc trong một liên doanh Trung - Đức gần mười năm trước khi chuyển sang công ty ô tô tư nhân lớn nhất Trung Quốc, tiếng Đức của cô cực kỳ tốt.
Cô viết thêm ngôn ngữ tiếng Đức vào, nhìn kỹ lại một lượt rồi lại nhìn qua bản tóm tắt tuyển dụng, trên đó chỉ ghi thông báo tuyển dụng phiên dịch tài liệu, cô nghĩ thêm tiếng Đức vào cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng chỉ là một vị trí cơ bản mà thôi.
Tần Du lại lấy một tờ khác rồi viết lại bản khác, đọc qua lần nữa, cô thấy đơn giản quá, muốn bổ sung thêm gì đó, nhưng lại thấy không thể nó viết thêm gì nữa, kinh nghiệm làm việc của nguyên chủ thật sự như một tờ giấy trắng, quên đi quên đi, Tần Du gấp tờ sơ yếu lý lịch lại rồi nhét vào phong bì.