Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày hôm sau, Tần Du thay một bộ sườn xám, khoác một chiếc khăn choàng len móc, cô nhét sơ yếu lý lịch vào một chiếc túi nhỏ rồi xuống nhà ăn sáng.
Gửi thư trong thời đại này mất rất nhiều thời gian dù là trong cùng một thành phố, các công ty nước ngoài của Anh đều ở khu vực gần Bến Thượng Hải trong Khu định cư quốc tế, đi bộ đến đó mất một lúc, cô định đi thẳng qua đó đưa thư, như vậy sẽ có thể tiết kiệm được chút thời gian.
Cô vừa mới đi tới cửa thì có người bán hàng tới hỏi: “Tiểu thư, cô muốn ra ngoài sao? Cô có cần đi xe kéo không ạ?”
Thế thì còn gì bằng, Tần Du gật đầu: “Phiền anh rồi.”
Chẳng mấy chốc người phu xe đã chờ sẵn ở cửa, người phu xe này không không mặc quần áo tả tơi như những người phu xe trên đường phố Hàng Châu, mà mặc chiếc áo sơ mi xanh sạch sẽ, trên mui xe kéo có viết dòng chữ: “Khách sạn Vân Hải.”
Đây là xe kéo chuyên dụng của Vân Hải sao?
“Đến số 9 đường Nhân Ký.” Tần Du ngồi lên xe kéo, người phu xe bắt đầu chạy.
Sau khi đi qua hai ngã tư, một toà nhà theo kiến trúc của người Anh hiện ra trước mắt, được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ, cảnh tượng hình như có hơi thay đổi, với việc mở rộng tòa nhà này, toàn bộ con đường dường như trở thành một con phố ở London, hai bên đường có các kiểu biển hiệu tiếng Anh, những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh và người Hoa chiếm cả nửa con phố.
Đến trước cửa của một ngân hàng, có đám người đang nhốn nháo không biết là có chuyện gì xảy ra mà nói nhao nhao ồn ào.
“Tiểu thư, tới nơi rồi ạ.”
Tần Du xuống xe, cô cứ tưởng một công ty nước ngoài chiếm vị trí quảng cáo đậu hủ khô trên báo như vậy chắc hẳn là một công ty rất nhỏ, nhưng phong thái của mặt tiền này trông rõ ràng không phải là một công ty nhỏ mà!
Vẫn có hai người Ấn Độ đội khăn trên đầu đứng canh cửa, Tần Du đi vào cửa hiệu tây.
Có một quầy bên tay trái cửa ra vào, một người đàn ông Trung Quốc đứng sau quầy hỏi: “Thưa tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Tần Du đưa tờ báo ra: “Thưa tiên sinh, tôi tới đây để ứng tuyển vào vị trí phiên dịch tài liệu của công ty ngài, tôi phải nộp hồ sơ cho ai?”
Người kia nhận lấy phong thư của cô rồi đặt nó lên trên chồng tài liệu bên cạnh: “Lát nữa tôi sẽ nộp cho tiểu thư.”
Mọi chuyện xem như tiến triển thuận lợi, Tần Du nói: “Cảm ơn.”
“Tiểu thư khách khí rồi.”
Tần Du xoay người rời đi.
Lúc này phía sau cô xuất hiện một người đàn ông trung niên cao gầy, mặc âu phục đeo kính mắt, người đàn ông cầm hồ sơ xin việc của cô lên hỏi quầy lễ tân: “Cô ấy ứng tuyển vào vị trí nào?”
“Phiên dịch tài liệu ạ.”
Người đàn ông trung niên mở bản sơ yếu lý lịch của cô ra, đọc từ đầu tới cuối, người nọ nở nụ cười mỉa mai, cầm theo bản sơ yếu lý lịch xoay người đi lên tầng.
*
Tần Du đi ra khỏi cửa hiệu tây Minh Thái, bên kia vẫn còn ồn ào, Tần Du đứng ở bên này nhìn sang, thấy một tấm biển hiệu quen thuộc, không phải chứ? Ngân hàng kia không phải là ngân hàng tư nhân Anh quốc đẳng cấp thế giới ở kiếp trước sao?
Tần Du bước tới, có nhiều người ngoại quốc đang đứng trước cửa ngân hàng thương lượng với nhân viên, yêu cầu hoàn trả tiền gửi tiết kiệm.
Nếu ngân hàng này phá sản vào lúc này, thì trăm năm sau ngân hàng này sẽ ra sao đây?
Làm quần chúng ăn dưa một lúc, sau đó Tần Du ngồi lên xe kéo chuẩn bị quay về khách sạn Vân Hải, lúc này các cửa hàng bên đường lục tục mở cửa, cô nhìn qua cửa sổ kính của một cửa tiệm trên đường Nam Kinh thấy một bộ đồ tắm liền thân.