Đản Sinh Vương Phi

Chương 10: Chương 10: Năng lực của Phi Nhi




Sông Duyên Phận

Tương truyền rằng, từ rất lâu rất lâu rồi, có một long nữ từ đáy sông này đến nhân gian, hóa thành một nữ nhân xấu xí, ở tại bờ sông khi nàng vừa lên bờ, tình cờ gặp được hai đại nam nhân. Một người là Quý công tử, giàu có một vùng ; một người là một nông dân nghèo hèn, cơm ngày ba bữa không đủ no.

Cứ tưởng rằng, vị công tử kia sẽ cười nhạo nàng, chê bai nàng xấu xí, còn chàng nông dân nghèo kia sẽ không ngại dung nhan nàng xấu xí, một lòng yêu thương nàng, trân trọng nàng, bảo bọc nàng cả đời. Nhưng, hoàn toàn không phải như vậy.

Nàng phải lòng chàng nông dân nghèo. Nàng vì chàng tạo lập gia nghiệp, của cải tiền tài kéo đến, phú quý xa hoa. Nhưng khi đã có được tiền tài, cuộc sống no đủ, gã nông dân đó lại phụ rẫy ân tình, vứt bỏ nàng, khinh rẻ dung mạo của nàng, đi tìm một nữ nhân khác xinh đẹp hơn, xứng đáng với hắn bây giờ. Còn Quý công tử kia vẫn một lòng chờ đợi nàng, âm thầm quan tâm, trân trọng nàng trong lúc nàng khốn khổ nhất.

Cuối cùng, long nữ vì quá đau lòng, dù nàng đã rất cố gắng vẫn không thể níu kéo tình yêu đã mất, trao đi rất nhiều, nhưng chỉ nhận lại được sự rẻ rúng, khinh bạc, trái tim của long nữ nguội lạnh, đau đớn với thực tại phủ phàng, nàng bỏ lại tất cả, trầm mình xuống sông, trở về thủy tộc.

Quý công tử nghe được tin nàng trầm mình, trái tim cũng đau đớn tan nát, từ giây phút gặp gỡ đó, chàng đã yêu say đắm nàng, dung mạo tuy không hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng tâm tính thiện lương, bất tri bất giác đã khắc sâu vào tâm trí, nàng ra đi, trái tim của chàng cũng đã ngừng đập. Chàng liều mình, nhảy vào dòng sông, mong tìm thấy bóng dáng người thương. Đáng tiếc, long nữ không biết công tử đã nhảy xuống dòng sông tìm kiếm nàng, cho đến khi thủ hộ mang thi thể lạnh băng của chàng đến trước mặt nàng, tất cả đã quá muộn……

Kể từ giây phút đó, long nữ vẫn canh giữ ở bờ sông, nơi lần đầu cùng Quý công tử tương ngộ, chờ đợi của hắn luân hồi. Tin tưởng duyên phận sẽ làm cho bọn họ lại gặp nhau…

Bờ sông Duyên phận, bải bồi phù sa, ven sông bày một ít hàng quán, một vài người ngồi vào quán trà nhỏ, nói chuyện phiếm, tương truyền câu chuyện duyên phận của long nữ cùng Quý công tử, tin tưởng bờ sông này cũng có một năng lực thần bí, giúp họ tìm được một nửa duyên phận thất lạc của mình.

Diêm Vô Xá tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, gọi chủ quán, kêu một bình rượu cùng vài món nhắm, Phi Nhi ngồi bên cạnh đã bắt đầu bận rộn. Trừ bỏ rượu, Diêm Vô Xá cho nàng ăn bất cứ thứ gì nàng thích.

Nhưng tiểu nha đầu này rất háu ăn, thức ăn trong bát còn đầy ắp, nhìn thấy bàn cạnh bên gọi món gì, đôi mắt đều sáng rực lên, chớp chớp, muốn thử luôn món của người ta.

Lắc đầu chịu trận, Diêm Vô Xá thấy bộ dáng của nàng như thế, đành phải đối nàng gật gật đầu, gọi tiểu nhị, kêu món đó cho nàng, trong nháy mắt, Phi Nhi làm cho cả cái bàn lớn đều là thức ăn vặt, khuôn mặt rốt cục lộ ra tươi cười thỏa mãn.

Bên bờ sông Duyên Phận, vài con thuyền cập bến, đưa đón khách sang sông, xa xa, còn có một con thuyền giăng đèn kết hoa, có ca kỹ múa hát trợ hứng.

Người lui tới đây rất nhiều, mỗi lần đi ngang quán trà, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn trộm Phi Nhi, không chỉ bởi vì nàng xinh đẹp, mà quan trọng hơn là bộ dáng háu ăn của nàng.

Rất khó tưởng tượng, một cô gái đáng yêu như thế, cư nhiên ăn uống lại không hề giữ hình tượng!

Diêm Vô Xá cũng không hề ngăn cản nàng, hắn muốn cho đứa nhỏ này sẽ tự do trưởng thành, nàng thích làm gì thì làm, dù sao hắn cũng không lo Phi Nhi gả không được.

Tầm mắt xẹt qua, bên cạnh lều, có người đang biểu diễn ảo thuật, Diêm Vô Xá vỗ vỗ bả vai Phi Nhi, ngón tay chỉ về hướng đó: “Nhìn xem!”

“Ân?”

Phi Nhi cắn một cái chân gà béo ngậy, nhìn theo ngón tay của hắn, vừa vặn thấy người ta đang biểu diễn hỏa cầu, đôi mắt nhất thời trở nên hưng phấn vô cùng.

Tuy rằng sợ lửa, nhưng chưa thấy qua nhiều người như vậy cùng nhau “chơi” lửa, thật sự rất bội phục bọn họ!

“Đa Duy, ta muốn xem!”

“Ân, chủ quán, tính tiền.”

Đối với yêu cầu của Phi Nhi, Diêm Vô Xá là không có khả năng cự tuyệt.

“Đến!”

Phi Nhi buông chân gà, một bên quẹt qua loa ngón tay đầy dầu mỡ vào y phục trên người, một bên hỏi: “Đa Duy, này……lửa, có thể đốt thương bọn họ hay không?”

“Sẽ không, bọn họ trải qua trường kỳ huấn luyện, sớm đối vũ long(*) thuộc làu.”

“Nga.”

Phi Nhi hiểu được, gật đầu, phát hiện đầu ngón tay của mình còn dính dầu trơn trơn, phi thường tùy tiện, thản nhiên cầm lấy cái khăn đang vắt trên vai của chủ quán, chùi chùi lau lau, sau đó lại vắt trở lại bả vai của hắn.

“…… Ngay cả cái khăn này cũng tính vào đi.”

“Cám ơn khách quan, tổng cộng là 16 giang tiền.”

Diêm Vô Xá đem một xâu tiền đặt vào trong tay của hắn, cầm lấy cái khăn vừa nãy, đưa cho Phi Nhi: “Lau sạch tay, Phi Nhi.”

“Nga.”

Hai người tiến lại gần đám đông, chính là người vây xem nhiều lắm, Phi Nhi vóc dáng lại thấp bé, nhón tới nhón lui, chật vật cả buổi, cũng nhìn không thấy những người đó đang múa hỏa long, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hỏa đo đỏ nhấp lên nhấp xuống theo từng cử động của hỏa long.

Đột nhiên, một đại chưởng nắm lấy lưng áo của nàng, cánh tay dùng sức đem nàng nâng lên, làm cho nàng ngồi trên vai phải của mình.

“Hì hì!”

Phi Nhi mừng rỡ, phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông ngân, hai tay nắm lấy tóc trên đầu Diêm Vô Xá, ánh mắt long lanh nhìn về phía đám người đang múa hỏa long.

Tâm nhìn này thật tốt a, rộng rãi, rõ ràng hơn rất nhiều a!

Nhìn thấy phía dưới hỏa long đều là những nam tử lực lưỡng, xích lõa nửa người trên, tay chế trụ đoản mộc, chống đỡ hỏa long, luân phiên chuyển động, hỏa long liền múa lượn, thật thích a, hai mắt long lanh của Phi Nhi tràn ngập thích thú.

Phi Nhi chỉ ngón tay về những người đó, cúi đầu hỏi:

“Đa Duy, những người đó không sợ hỏa sao?”

“Chỉ là một chút khói lửa, nam tử hán của Minh Quốc sao phải sợ.”

“Nga.”

Phi Nhi nghiêng nghiêng đầu, cái hiểu cái không, mở to hai mắt to tròn, tiếp tục xem.

Hỏa long đang phi vũ, đám người bên kia đột nhiên xôn xao đứng lên, càng lúc càng ầm ỹ, hai người nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hỏa long phát ra một cỗ khói đen dày đặt, trong không khí xô bồ, náo loạn vang lên tiếng khóc của trẻ con.

Dần dần, hỏa long hoàn toàn bốc cháy, nằm ngoài sự khống chế của những người biểu diễn, bọn họ vội vàng vứt bỏ đoản mộc trong tay, nhanh chóng tìm cách cứu hỏa. Nhưng do hỏa long quá dài, người vây xem biểu diễn cũng nhiều, nhất thời tình cảnh lâm vào thế hỗn loạn, tiến thoái lưỡng nan.

Diêm Vô Xá không nghĩ nhiều, lập tức ôm Phi Nhi, thi triển khinh công, để nàng xuống nơi an toàn, lại dùng khinh công thượng thừa, xoay người, trở lại cứu người.

Mắt thấy hỏa thế càng lúc càng lớn, mọi người đều hỗ trợ lẫn nhau, chạy đến bờ sông, mang nước lại cứu hoả. Phi Nhi thoát cái đã chạy đến bên cạnh đám cháy, hai tay giao nắm ở trước ngực, trong miệng mặc niệm:

“Trong nước tinh linh, lắng nghe lời ta kêu gọi, nước dâng bàn bạc, thủy lưu nghịch chuyển, cứu hỏa giúp người, đi! Hơi nước nghịch lưu! Hóa” [ Tinh Linh ngữ ]

Đột nhiên, dòng sông tĩnh lặng bỗng dâng lên một cột nước, dân chúng hai bên bờ đều sợ tới mức cuống quít lui về phía sau vài bước. Cột nước như thủy long, vọt tới trước mặt Phi Nhi.

Diêm Vô Xá đang ôm hai tiểu hài tử thoát khỏi biển lửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời chấn kinh, hướng Phi Nhi kêu to: “Phi Nhi, chạy mau!”

Một bên rống, một bên đem tiểu hài tử đặt xuống nơi an toàn, vận dụng khinh công lao đến thân ảnh kiều nhỏ.

Phi Nhi nâng bàn tay mềm mại, vẽ một đường cong hoàn hảo, cột nước chuyển hướng, nhắm ngay mồi lửa, Diêm Vô Xá đang vội vã chạy tới chợt nghe thấy Phi Nhi nói ra một loại ngôn ngữ kỳ quái, cột nước như là nhận được mệnh lệnh, tuân theo sự đều khiển của nàng.

“Xôn xao!”

Mọi người đang lao xao, vây lấy ngọn lửa, muốn dập hỏa, cột nước lao đến, đỏ ầm xuống, quả nhiên dập tắt hoàn toàn hỏa hoạn, nhưng mọi người cũng đều ướt sũng, ngay cả Diêm Vô Xá đang ngây ngẩn gần đó cũng không ngoại lệ.

Diêm Vô Xá kinh ngạc nhìn chăm chú vào thân ảnh mảnh mai trước mặt, hắn không phải mới vừa hoa mắt đi? Nàng nàng…… Nàng cư nhiên có thể khống chế nước dập tắt lửa?

Bên cạnh đi tới một người, thân ảnh cao lớn, buông hai hài tử trong tay ra, thanh âm trầm thấp hướng Diêm Vô Xá nói: “Bằng hữu, ngươi có được một thê tử thật tốt.”

Diêm Vô Xá quay đầu đi, vừa nặn nhìn thấy một nam nhân cường tráng, con ngươi màu lam, vừa nhìn đã biết là người ngoại tộc. Người ngoại tộc lại có nhiệt tâm, hỗ trợ cứu đứa nhỏ thoát khỏi nguy hiểm, Diêm Vô Xá cảm thấy nể trọng, mỉm cười thân mật.

“Cám ơn ngươi, bằng hữu!”

“Không đáng nhắc đến.”

“Đa Duy!”

Lúc này, thân ảnh kiều nhỏ đang tung tăng nhào đến, Diêm Vô Xá bản năng giang hai tay cánh tay, đem nàng ôm lấy.

Phi Nhi hai tay bắt lên cổ Diêm Vô Xá, phát ra tiếng cười“Khanh khách”, giúp hắn gỡ ra những mảnh bèo vươn trên tóc. Bộ dáng này của hắn thật tức cười a, còn có bèo làm trang sức nha, hảo đáng yêu!

Ưng mâu xẹt qua một tia lam quang, mày kiếm nhíu hạ, chắp tay hướng Diêm Vô Xá nói: “Cáo từ.”

Diêm Vô Xá mỉm cười gật đầu, cảm thấy vị bằng hữu mới gặp này rất đáng kết giao, liền nói:

“Bằng hữu, lưu lại tên của ngươi đi, ở Minh Thành nếu có việc cần, Diêm Vô Xá có thể giúp ngươi một phần lực.”

Nam nhân nghe thấy tên của hắn, sửng sốt, gương mặt lãnh khốc lộ ra một chút cười yếu ớt: “Đạt Y Đồ.”

“Ân, sau này còn gặp lại.”

Hai người cáo biệt, nam nhân liếc mắt nhìn về Phi Nhi một cái, xoay người rời đi……–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.