Diêm Vô Xá mở tủ lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, lại đi đến giá gỗ bên cạnh, bưng một chậu nước đi đến trước mặt Phi Nhi, cho nàng ngồi yên ổn ở trên ghế. Đầu tiên, nhúng khăn bông mềm mại vào nước ấm, lau đi bụi bẩn trên gương mặt xinh xắn, sau mới ngồi xổm xuống, giúp nàng chà lau đôi chân nhỏ nhắn bị bùn đất làm lấm lem.
“Phi Nhi, nữ hài tử không thể để lộ chân trần cho người ngoài thấy, hiểu không?”
“…… Biết.”
Chỉ về phía bộ y phục mới chuẩn bị, kiên nhẫn nói: “Đây là y phục của con, phải mặc như thế này……”
“Nga.”
Phi Nhi nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người, trên thân thể bạch ngọc chỉ còn lại một cái yếm đỏ tươi, đường cong mỹ miều như ẩn như hiện càng thêm mê người.
Diêm Vô Xá phải dùng ý chí thật lớn mới có thể di dời tầm mắt của bản thân, không « tập trung chú ý » vào nơi mềm mại kia, nhanh chóng đem y phục mặc vào người nàng, che lấp cảnh xuân. Nhưng nút thắt còn chưa cài xong, Phi Nhi lại nghĩ đến hắn chắc cũng muốn thay y phục, nghĩ là làm, bắt đầu giúp hắn cởi quần áo.
“…… Đó là y phục của ta, đừng kéo, đừng kéo……”
Diêm Vô Xá căn bản không nghĩ tới nàng sẽ cởi quần áo của mình, vội vàng nắm lại ngoại bào, lại không dám dùng sức, sợ thương đến nàng. Dằn co một hồi, kéo tới kéo lui, hai người rốt cuộc loạng choạng, mất đi trọng tâm…
“Ba!”
Ghế dựa phía sau bị hất ngã, muốn đổ về phía Phi Nhi.
Diêm Vô Xá lập tức xoay người, thế vào vị trí của Phi Nhi, phía sau gáy cũng đồng thời làm một cái hôn thân mật với ghế gỗ.
“Phụ vương!”
Phi Nhi cúi người, nhào vào lòng hắn, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa cái gáy của hắn, muốn giúp hắn giảm đau, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy áy náy.
“Không có việc gì, không có gì đáng ngại.”
Diêm Vô Xá kéo hạ tay nàng, tuy rằng mày kiếm vẫn nhíu lại, nhưng vẫn cố mỉm cười.
Phi Nhi kéo hắn, hai chân « tự nhiên » khóa ngồi ở bên hông của hắn, môi đỏ mọng chu lên, vỗ vỗ tro bụi trên người hắn, thoáng nhìn thấy trên y phục của hắn có vài điểm cáu bẩn, bàn tay nhanh chóng chụp lấy, vừa nói:
“Quần áo ô uế, Phi Nhi giúp phụ vương thoát.”
“……”
Diêm Vô Xá còn chưa kịp phản ứng, nàng đã cởi bỏ cúc áo của hắn, hai tay lấy hai vạc áo vạch ra hai bên, lộ ra nửa người trên không có nửa điểm tỳ vết của hắn.
Tầm mắt dừng trên khuôn ngực rộng lớn, rắn chắc, cơ bụng sáu múi rõ ràng, làn da nâu trơn bóng khỏe mạnh, thật là một mỹ nam, soái ca a!
Phi Nhi không khỏi nuốt nước miếng một cái, tầm mắt dần dần cuối xuống, nhìn vào đôi mắt thâm u như biển sâu của Diêm Vô Xá. Nhất thời, miệng khô lưỡi khô, trong cơ thể nhiệt huyết mênh mông, hảo tưởng, phi thường tưởng……
Trong đầu xẹt qua là hình ảnh của một bánh bao khổng lồ, rướm vàng, thơm nức, giòn tan…. thật muốn đem hắn một ngụm nuốt vào bụng a! ( chòy, pó tay, há há… Xá ca : cười gì… T__T, cười một tý cũng hok cho là seo >.
Phi Nhi đột nhiên bất động, Diêm Vô Xá cũng sửng sốt, nhìn chăm chú vào ánh mắt tham lam của nàng, trong lòng đột nhiên có một suy ngĩ rộn rạo không rõ, thật muốn điên a, xem ánh mắt của tiểu gia hỏa này mở lớn như vậy, lại còn nhìn chằm chằm thân mình, miệng thì cơ hồ nước miếng muốn chảy ra, rốt cuộc nha đầu kia suy nghĩ cái gì?
Chẳng lẽ nàng ngay cả phụ vương cũng…?
Phi Nhi lắc lắc đầu, bài trừ ảo giác tham ăn, mạnh hoán một tiếng:
“Phụ vương! Ta giúp ngươi lấy quần áo!”
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Đột nhiên, đại môn sương phòng bật mở, truyền đến một tiếng thét chói tai, Phi Nhi sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, bàn chân nhỏ vô tình dẫm lên « bộ vị mẫn cảm » của Vô Xá.
“Ách!”
Diêm Vô Xá thống khổ nhăn lại mi, kêu không thành tiếng.
“…… Thực xin lỗi, Đa Duy, thực xin lỗi!”
Phi Nhi cảm giác được chính mình làm đau Đa Duy, vội vàng nói xin lỗi.
Nữ nhân thoáng nhìn Phi Nhi còn tiếp tục dính vào trên người Diêm Vô Xá, lập tức phẫn nộ rống lên:
“Uy, đừng sờ loạn!”
Phi Nhi lập tức buông tay, không dám nhúc nhích, bây giờ mới nhớ tới hắn không phải ca ca, nơi này không phải thế kỷ 21, mà hắn vẫn là Đa Duy của nàng của nàng. Chính mình làm vậy là quá lớn mật, phá hư hình tượng một nữ nhân. (haiz, PN có hình tượng nữ nhân hồi nào ??? *PN ủy khuất, mắt ngập nước, chạy vào lòng Xá ca* , *Xá ca*…ánh mắt hình con dao…)
Thân ảnh màu đỏ tiến đến bên cạnh Phi Nhi, một tay đem nàng túm đứng lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái. Nha đầu kia không phải nữ nhi của Diêm Vô Xá sao? Như thế nào lại lớn mật như vậy, ngay cả phụ thân cũng dám làm bậy!
Phi Nhi nghĩ mình đã làm sai, không dám nhìn thẳng nàng, vẻ mặt chuyển biến, đôi mắt trong suốt phiếm hồng, lóng lánh lệ quang, đau lòng, áy náy mà nhìn về hướng Diêm Vô Xá.
Nữ nhân kia đem thân thể mềm mại của mình nhoài lên ngực Diêm Vố Xá, thay thế vị trí của Phi Nhi, bàn tay yểu điệu cũng thuận thế mà vuốt ve vòm ngực trần trụi, nhẹ giọng nói: “Vương, còn đau không?”
“Tránh ra!”
“Ta giúp người xoa xoa thôi, đừng như vậy a.”
“Cút!”
Diêm Vô Xá một tay đẩy nữ nhân đang nũng nịu trên người ra, dắt tay Phi Nhi, cất bước rời khỏi nội thất.
Mắt thấy Phi Nhi bộ dáng tràn đầy ủy khuất cùng đau lòng, Diêm Vô Xá liền phẫn nộ tới cực điểm. Nữ nhân kia quả thực không biết tốt xấu, không xem mặt tăng cũng chẳng nể mặt phật, hắn đang ở đây cũng dám khi dễ nữ nhi của hắn, còn xem mặt mũi phụ thân này ra gì?
Muốn chết!
Hai người rời khỏi hành lang gấp khúc, lão phu nhân liến xuất hiện phía cuối hành lang, thấy bọn họ lập tức kêu lên:
“Con trai, cháu gái, ăn cơm.”
“Ân.”
Diêm Vô Xá vẻ mặt đen kịt, bộ dáng đáng sợ như là đang muốn giết người, lão phu nhân vừa thấy đã biết có chuyện xảy ra.
“Làm sao vậy? Xá nhi?”
“Kêu Hồng nhi lập tức cút khỏi Minh phủ!”
“…… Hảo hảo hảo, ngươi đừng khí, đi! Trước hãy dùng bữa.”
Phi Nhi dùng tay kia nắm tay lão phu nhân, nhìn nàng, nhếch môi, lộ ra một nụ cười đáng yêu, Diêm Vô Xá nhìn thấy gương mặt hồn nhiên của nàng, cái gì tức giận đều có thể nuốt vào, chuyện tình không thoải mái đều có thể tạm thời quên.
Chỉ vì nàng là nữ nhi hắn sủng ái nhất. (xí, khẩu thị tâm phi)
Trên đường đi đến phòng ăn, lão phu nhân nhớ tới chuyện hồi sáng này, hẳn là phải nhắc nhở Diêm Vô Xá một chút. Liền mở miệng nói:
“Xá nhi, Phi Nhi niên kỉ cũng đã đến tuổi cặp kê. Hôm nay là đêm hồng nương, không bằng……”
“Không vội, ta còn muốn giữ nàng bên cạnh thêm vài năm.”
“…… Nhưng nàng đã mười sáu……”
“Mới mười sáu, huống chi con thường phải xuất chinh nhiều năm bên ngoài, nương có thêm người tâm sự không tốt sao?”
“Cũng không thể trì hoãn hôn sự của nữ nhi a.”
“Yên tâm đi, con sẽ an bài.”
Tự đáy lòng Diêm Vô Xá đột nhên dấy lên kháng cự việc Phi Nhi xuất giá, vội vàng chuyển đề tài, mỉm cười nhìn Phi Nhi nói:
“Phi Nhi, tối nay Đa Duy mang ngươi đi dạo phố được không?”
“Hảo! cám ơn Đa Duy!” (trong cv ghi là : thank u Đa duy, nhưng Pan sửa lại thế này nhá)
Diêm Vô Xá lập tức nhận được một nụ hôn nhiệt tình của nàng, hờn giận vừa rồi tan thành mây khói.
Lão phu nhân vừa nghe, vội vàng hỏi: “Cái gì kêu Đa Duy?”
“Đa Duy chính là phụ thân! Phi Nhi thích gọi như vậy liền thuận theo nàng đi, phỏng chừng là ngôn ngữ của ngoại tộc.”
“Nha, phụ thân Đa duy rất đáng yêu a, thân hình cũng rất « ngon » nữa…”
“……”
Có Phi Nhi làm bạn, đây đúng là bữa tối vui vẻ nhất trong vòng ba tháng trở lại đây của Diêm Vô Xá, tiểu tử kia vì có thể ra ngoài du ngoạn, trong chớp mắt liền đem bát cơm của mình liếm không còn một hạt, lại ở một bên thúc giục Diêm Vô Xá, muốn hắn ăn nhanh một chút.
Đương nhiên, Diêm Vô Xá cơm nước xong, trước đem hài mang hài vào cho nàng, y phục cũng chỉnh lại cho tươm tất gọn gàng, còn không quên phân phó với tổng quản đem một ít ngân lượng đưa cho Hồng nhi, làm cho nàng vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Rốt cục, trong đêm hồng nương, trăng thanh gió mát, cha và con gái, cưỡi trên cùng một con ngựa, thong dong dạo chơi…