Nói một cách khác, kỳ thật hôm nay Tần Phàm vẫn là cảm giác rất
khuyết thiếu an toàn, cho nên hắn rất cần tăng thực lực của mình lên,
như vậy trong nội tâm mới cảm thấy an tâm.
Nhưng mà, ngay thời
điểm Tần Phàm hắn cho là mình có thể bằng vào Chu Tước chi dực đào tẩu, Tần Húc kia lại lấy ra thanh Trường Cung màu đen quỷ dị kia, thượng
diện có một cổ băng hàn màu sắc trang nhã lập loè, toàn thân lộ ra một
cảm giác lực lượng cường đại.
Cường giả Võ Tôn cũng không thể tự do phi hành trên không trung!
Nhưng Tần Húc này lại sớm biết Tần Phàm có năng lực phi hành, cho nên chuẩn
bị một thanh Trường Cung cường đại, đúng là dùng cho phòng ngừa Tần Phàm đào thoát, cho nên hắn một mực đều nắm chắc thắng lợi trong tay, không
sợ cùng Tần Phàm nói thêm mấy câu.
Vèo!
Cảm giác được lưu
quang màu đen quỷ dị kia kích xạ mà đến, Tần Phàm không khỏi hai mắt
ngưng tụ, tốc độ của mũi tên này nếu so với tốc độ phi hành của hắn thì
nhanh hơn rất nhiều! Đạo lưu quang màu đen kia lập tức liền đi tới trước mặt của hắn, bắn về phía ngực của hắn!
PHỐC!
Một thanh
âm va chạm vào thịt vang lên, sắc mặt Tần Phàm lập tức trở nên trắng
bệch, là vì né tránh không kịp, bị hắc sắc quang mang kia trực tiếp đánh trúng, Huyền Vũ chi khí giúp hắn triệt tiêu bộ phận lực lượng, nhưng
lực lượng còn lại cũng đầy đủ đâm vào người hắn sau nửa phân, máu tươi
như mưa rơi trên bầu trời.
Tuy Tần Húc này cũng không phải sở
trường cung thuật, nhưng Cường giả Võ Tôn công kích không phải chuyện
đùa, hơn nữa thanh Trường Cung kia của hắn, xem xét đã biết rõ không
phải mặt hàng bình thường!
Lúc này trong nội tâm của Tần Phàm
không khỏi vô cùng trầm trọng, vừa rồi hắn một mực chọc giận Tần Húc, là muốn tìm cơ hội lợi dụng Chu Tước chi dực đào tẩu, nhưng không thể
tưởng được Tần Húc này lại sớm có chuẩn bị, hoàn toàn xem thấu ý đồ của
hắn, hơn nữa từ đầu đã có ứng đối.
- Lão vương bát đản chết tiệt, nếu như có một ngày rơi vào ta tay, ta nhất định cũng phải cho ngươi nếm thử loại tư vị này!
Trong nội tâm Tần Phàm oán hận mà mắng, tuy đã bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn không dám có một chút lãnh đạm, vội vàng thi triển toàn lực bay về
không trung, muốn thoát khỏi phạm vi cường cung này xạ kích.
-
Sớm đã nghe đồn tiểu tử ngươi khí lực cường hãn, hôm nay vừa thấy quả
nhiên là khác hẳn với thường nhân! Bất quá cây cung trong tay bản Võ Tôn này tên là Xạ Nhật, coi như là ngoài ngàn mét cũng có thể bắn tới!
Chính là bản Tôn giả sớm biết tiểu tử ngươi có năng lực phi hành, nên từ Càn Kinh Tần gia đã sớm lấy ra để đối phó ngươi, cho nên tiểu tử ngươi
muốn từ phía trên đào tẩu, là đánh sai chú ý rồi!
Trông thấy Tần
Phàm ở dưới một mũi tên vậy mà còn chưa có chết, kỳ thật trong lòng
Tần Húc cũng âm thầm có chút kinh ngạc, nhưng trong miệng lại không
nhanh không chậm mà cười lạnh nói, một đạo lưu quang màu đen khác ở trên Xạ Nhật cung trong tay ngưng tụ thành, tùy thời vọt tới Tần Phàm lần
nữa.
- Một Võ Tôn đối phó tiểu tử ta còn phải hao tổn tâm cơ như vậy, như vậy là làm khó con rùa già như ngươi rồi.
Tần Phàm che ngực, trong miệng vẫn là mạnh miệng nói, bất quá trong lòng
của hắn biết rõ vừa rồi, từ sức lực của đạo lưu quang màu đen kia tới mà xem, thì Tần Húc nói cũng không phải là hư giả.
Tần Húc này rõ
ràng cho thấy còn không thuần thục sử dụng qua Xạ Nhật cung này, cho nên mũi tên thứ nhất kỳ thật chỉ là công kích tính thăm dò, nhưng đã có uy
lực như vậy, lúc này lưu quang màu đen ở trong tay hắn thoạt nhìn muốn
cường hoành hơn rất nhiều, không biết có bao nhiêu khủng bố.
Càng là hướng lên, bởi vì không khí ngăn cản, tốc độ phi hành sẽ càng chậm,
Xạ Nhật cung này có thể công kích ngàn mét, như vậy độ cao của Tần
Phàm là trong thời gian ngắn không có thể đạt tới!
Nói cách khác
muốn dựa vào một mực phi hành hướng lên thoát khỏi phạm vi công kích của Xạ Nhật cung này là không làm được! Mà nếu như bay nhanh về phía trước, càng là không thể nào vượt qua tốc độ của Tần Húc.
Cho nên hôm nay Tần Phàm cũng là thập phần buồn rầu, trong nội tâm càng không ngừng xoay chuyển chủ ý.
- Tiểu tử, bản Võ Tôn đã nói qua, sính miệng lưỡi cực nhanh là vô dụng
thôi, bản Tôn giả để mắt ngươi như vậy, có lẽ ngươi nên cảm thấy vinh
hạnh mới đúng a!
- Người có thể được Càn Kinh Tần gia ta thật
tình đối đãi như thế, ở toàn bộ Đại Càn quốc cũng sẽ không nhiều, ngươi một tiểu tử mười mấy tuổi có thể làm được đến trình độ này, ngươi thật
sự đáng để kiêu ngạo, đương nhiên đó là kiêu ngạo cuối cùng khi ngươi
còn sống.
Vào lúc này Tần Húc kia chỉ là nhàn nhạt nói.
-
Con rùa già chết tiệt, ta sớm muộn gì cũng sẽ cho toàn bộ Càn Kinh Tần
gia ngươi đều nếm thử loại vinh hạnh cùng kiêu ngạo này một chút!
Tần Phàm nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng trong lòng lại âm thầm hâm mộ:
- Con rùa già này thật sự là da mặt dày đến tích thủy bất nhập, bất quá
Càn Kinh Tần gia này không hổ là nhất phẩm Chân Vũ thế gia, muốn đan
dược có đan dược, muốn vũ khí có vũ khí, hoàn toàn chính xác không phải
là Nam Phong Tần gia ta có thể so sánh, thanh Xạ Nhật cung này nếu như
rơi vào trên tay võ giả sở trường cung thuật, phát huy uy lực nhất định
sẽ càng lớn.
Lúc này hắn thấy đã thoát không đi, dứt khoát để
thân thể lơ lửng ở giữa không trung, kiêng kị mà nhìn lưu quang màu đen
sắp phóng ra kia, đồng thời đã bắt đầu lặng lẽ triệu hoán Tạo Hóa Kim
Liên trong cơ thể, tùy thời chuẩn bị trốn vào bên trong bảo vệ tánh
mạng.
Tuy không muốn bỏ qua cơ hội tiến vào Chân Vũ thánh địa,
nhưng đến tình thế trước mắt này, bảo vệ tánh mạng mới là quan trọng
nhất.
Bất quá ở trên không trung tiến vào bên trong Tạo Hóa Kim
Liên, lại cảm giác thời gian có chút không đủ, cho nên Tần Phàm vẫn là
phải trước quay về phía Tần Húc trên mặt đất, cùng hắn dây dưa một phen
nữa mới quyết định.
Vèo!
Mà thời điểm Tần Phàm đang cân nhắc, lưu quang màu đen trong tay Tần Húc
kia phát ra lần nữa, như là lôi quang thiểm điện, tốc độ bay nhanh, lập
tức liền đến trước mặt Tần Phàm, đáng sợ hơn chính là, một mũi tên này
lại để cho Tần Phàm cảm giác được không gian chung quanh hắn đều bị
phong tỏa, sinh ra một cảm giác căn bản không thể né tránh.
PHỐC!
Cuối cùng Tần Phàm chỉ phải dùng chính cánh tay Kỳ Lân của mình chặn một
kích này, lập tức cảm giác được một cổ lực lượng cường hoành từ cánh tay bắt đầu xâm lấn, lập tức truyền khắp toàn thân của hắn, để cho cả người hắn đều cơ hồ trở nên cứng ngắc lại.
Sau đó thân hình của hắn liền
bắt đầu cao tốc mà trụy lạc xuống phía dưới, máu tươi cũng bắt đầu từ
trong cánh tay không ngừng tuôn ra, huyết thủy tí tách chảy xuôi, cơ hồ
bao trùm cả đầu cánh tay của hắn.
- Ah…
Mà thời điểm
đang rơi xuống mặt đất, Tần Phàm phát ra một tiếng kêu đau đớn, bất quá
lúc này đây đau đớn lại đến từ cánh tay Kỳ Lân của chính bản thân hắn!