Trêu chọc phải một đối thủ như vậy, nếu không giết đối phương thì quả thật không thể kê cao gối mà ngủ rồi.
- Học trưởng quá khen rồi.
Tần Phàm chỉ cười nhạt một tiếng, hắn cũng không vì đối phương tán dương mà dương dương tự đắc, cũng không sợ hãi với uy hiếp của đối phương. Tâm
tĩnh của hắn đã tôi luyện đến mức gặp nguy không hoảng, không quan tâm
hơn thua.
Nhưng TẦn Phàm vừa dứt lời, Sa Vũ ở đối diện liền dậm chân lên đất, cả người lại hướng về phía Tần Phàm.
- Phanh!
Vũ khí song phương lại đụng vào nhau.
Bất quá, lúc này Sa Vũ lại áp dụng phương thức triền đấu, sau khi xuất một
kích liền lùi lại và lại tiếp tục tấn công. Hắn múa đao không chút kẻ
hỡ, đao khí vô cùng lăng lệ ác liệt như hạn chế Tần Phàm vào một không
gian nhỏ nhất.
Nguyên khí hỏa hồng sắc cuồn cuộn như nước sông từ trong cơ thể Sa Vũ không ngừng tuôn ra, cả người hắn như bị bao phủ bởi lực khí cuồng bạo. Bên ngoài không ngừng có từng ngọn lửa màu trắng
cháy hừng hực toát ra, đó chính là dấu hiệu của nguyên khí chân chính
ngưng thực đến cực hạn.
Dù sao thì Sa Vũ cũng đã tiến vào đỉnh
Thiên Cơ năm năm, so với Tần Phàm thì một thân kình khí ngưng thực tự
nhiên hơn một chút. Hơn nữa lại có hậu trường hùng hậu, cái này cũng
chính là nguyên nhân hắn chủ động áp dụng phương thức triền đấu.
Đến khi khí thế của Tần Phàm yếu nhược dần cũng chính là hắn xuất ra một kích đắc thủ, chiến thắng.
- Phanh! Boang! Oanh! ...
...
Đao quang tàn ảnh hỏa hồng sắc cường hoành bay múa trong không trung, Tần
Phàm đã bị Sa Vũ phong tỏa chặt chẽ trong phạm vi một trượng. Mà theo
nhiều lần giao phong, dư kình tản ra cũng đã khiến mặt đất trở nên gồ
ghề thật sâu, cái này khiến Tần Phàm càng ngày càng khó tránh né, nếu
hắn không luyện Lưu Tinh Bộ đến mức hoàn mĩ thì đã sớm bị đối phương
kích trúng rồi.
Mà Tần Phàm tuy có thể tự tin đón tiếp một hai
đao của đối phương nhưng Sa Vũ lại không ngừng công kích liên tục. Một
khi bị đối phương kích trúng thì sẽ vô cùng nguy hiểm, đối phương sẽ
liên tiếp công kích như cuồng phong bạo vũ nên hắn phòng ngự rất cao
minh. Với thể phách cường hãn, hơn nữa lại biết dụng ý của đối phương
nên hắn cũng không tùy tiện ngạng kháng, chỉ có thể dây dưa cùng một chỗ với đối phương.
Bất quá, Sa Vũ vẫn đang đợi một cơ hội để kết thúc trận đấu.
Trong nháy mắt, hai người đã triền đấu gần 100 hiệp.
Nhưng vào lúc này, Sa Vũ cảm giác được lực khí trên người Tần Phàm đã chậm
rãi biến mất, hơn nữa sức phản kháng khi vũ khí giao kích cũng càng ngày càng yếu đi.
Trên thực tế, triền đấu cường độ cao như thế, coi
như là đã trải qua tu luyện tại đỉnh Thiên Cơ như hắn thì cũng cảm giác
khí Nguyên Võ trong cơ thể cũng tiêu hao rất nhiều rồi.
Hắn biết rõ, lúc này cơ hội đã tới.
- Tần Phàm, ngươi tới số rồi!
NGay sau đó, hai mắt Sa Vũ ngưng tụ, hừ lạnh một tiếng, lúc này hắn đột
nhiên bộc phát ra một tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Chỉ trong nháy
mắt, tốc độ của hắn cực nhanh, phân ra thành tám tàn ảnh nhưng khí thế
và khí tức đều không sai biệt lắm với bản chính, bao vây Tần Phàm vào
giữa.
Bát Hoang Cuồng Đao!
Một tiếng chấn động từ bốn
phương tám hướng vang lên, hết thảy nguyên khí trong 10m bị lôi kéo tới, sau đó một cỗ lực khí không thể địch nổi từ tám tàn ảnh phát ra, ngưng
tụ thành đao ảnh trùng trùng điệp điệp rồi dùng tư thái hủy thiên diệt
địa chém về phía Tần Phàm.
Bát Hoang Cuồng Đao đã được Sa Vũ đầu
tư đại lượng tâm huyết, hắn ở trong hoàn cảnh có trợ giúp lớn với cảm
ngộ võ đạo như Thiên Cơ Đỉnh cũng phải mất gần năm năm mới cơ bản hoàn
hiện và nắm giữ được nó.
Có thể nói, môn võ kỹ này, vô luận là đối với khống chế nguyên khí hay là nắm giữ đao thế đều là đỉnh phong trong Linh Vũ sư.
Thiên Tài Chiến ba năm trước đây, Sa Vũ đã thua bởi Dịch Khuyết, cho nên hắn
một mực đều canh cánh trong lòng, mà hôm nay lại qua ba năm, hắn rốt cục cũng tu luyện Bát Hoang Cuồng Đao thành công, cho nên một chiêu Bát
Hoang Cuồng Đao này vốn là võ kỹ Sa Vũ định dùng để đánh bại Dịch
Khuyết, là át chủ bài để hắn giành quán quân.
Nhưng thực lực của Tần Phàm thật sự nằm ngoài ý liệu Sa Vũ.
Hắn cảm giác được, nếu như hắn không sử dụng chiêu Bát Hoang Cuồng Đao này
thì không cách nào qua được cửa ải Tần Phàm chứ đừng nói chi đến đối
chiến Dịch Khuyết.
Mạc Y của Đại Khôn quốc tuy rằng thực lực cũng tịnh tiến, nhưng Sa Vũ vẫn cảm thấy lần này có thể vào được chúng kết
chính là hắn và Dịch Khuyết, hắn nhất định phải đả bại Tần Phàm, sau đó
tiến vào giai đoạn sau cùng, tới quyết chiến Tử Cấm chi đỉnh
-
Tần Phàm, có thể là người đầu tiên kiến thức chiêu Bát Hoang Cuồng Đao
này là vinh quang của ngươi, ta sẽ đạp trên thi thể của ngươi đi đến Tử
Cấm chi đỉnh, lần này Sa Vũ ta nhất định phải trọng đoạt đệ nhất vinh
quang Thiên Tài Chiến.
Thân hóa tám ảnh, Sa Vũ lúc này đã dốc hết toàn lực, khí tức vô cùng cuồng bạo phô thiên cái địa áp về phía Tần Phàm.
Sa Vũ phân ra tám tàn ảnh, từng người chém ra một đao, mà đao khí hỏa diễm cự đao hỏa hồng sắc kia nhanh chóng thành hình ở trên hư không, không
chỉ thu nạp toàn bộ nguyên khí trong phạm vi 100m, mà ngay cả không khí
trước mặt cũng bị một kích này xua tan, tám đạo ánh đao màu hồng đỏ
thẫm xẹt qua không gian hư vô, trong lúc mơ hồ mang theo cương phong
nóng bỏng, đao ảnh lướt qua, lại lưu lại trùng trùng điệp điệp đao ảnh
nhàn nhạt.
Vô luận khí hay là thế, vào thời khắc này đều lên đến đỉnh phong cực hạn Linh Vũ sư có thể làm được.
Công kích trình độ như vậy, coi như Võ Tôn sơ cấp bình thường cũng nhất định kiêng kị không thôi
Mà đối mặt với khí tức đến từ tám phía, như mưa to gió lớn kia, Tần Phàm
đứng giữa khí kình, thân hình lại như cột sắt không ngã. Hắn lúc này,
tinh thần ý chí vô cùng kiên định, cũng không bị khí thế ngập trời kia
ảnh hưởng, đồng thời, khí lực toàn thân hắn lần nữa ngưng tụ.
Hắn có thể cảm giác được một chiêu Bát Hoang Cuồng Đao này của Sa Vũ rất
lợi hại, cái này khiến hắn cũng không khỏi không thận trọng đối đãi
Rốt cục, tám đạo ánh đao tượng trưng cho đỉnh phong kia càng ngày càng áp
gần Tần Phàm, khí thế nhất thời vô lượng, Tần Phàm thậm chí cảm giác mặt đất vào lúc này chịu sự ảnh hưởng đã lún sâu vài thước, vòng xoáy năng
lượng vô cùng cuồng bạo tựa hồ như muốn hoàn toàn thôn phệ hắn vậy.
Nhưng vào lúc này, khí kình toàn thân Tần Phàm cũng nâng lên đến đỉnh phong.
- Vạn Ngưu Trùng Chàng.
Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên như sấm sét.
Dùng bạo chế bạo, cường cường đụng nhau
Theo một tiếng quát khẽ này, lúc này Tần Phàm cũng không hề giữ lại, khí thế cũng vô cùng cuồng bạo bộc phát ra.
Ngay sau đó, quyết chiến tràng to như vậy đột nhiên vang lên trận trận tiếng gầm giận dữ của Man Ngưu, hằng hà sa số hư ảnh Man Ngưu màu đỏ thẫm
mang theo liệt diễm hừng hực, lập tức lao ra khỏi người thiếu niên áo
xanh bị đao ảnh kia bao quanh, lộ ra đơn bạc mà cô đơn kia.
Đó đều là Man Ngưu bị chọc giận, liều lĩnh, cũng không sợ sinh tử, cứ như vậy tại bốn phương tám hướng xông về phía đao ảnh.