- KIm trưởng lão, ngươi xem trận quyết đấu này như thế nào?
Mà
trên gác cao Thần Điện, DƯơng trưởng lão nhìn tình thế dưới chiến
trường, lúc này hắn vuốt râu dài, mỉm cười hướng về phía KIm Thượng hỏi.
- Sa Vũ đã tiến vào đỉnh Thiên Cơ được năm năm, một thân kình khí đã vô
cùng ngưng thực, hơn nữa cảm ngộ nguyên khí thiên địa đã gần đạt đến Võ
Tôn. Thậm chí có thể sử dụng nguyên khí tinh khiết trong phạm vi nhỏ để
ngăn địch rồi. Tuy biểu hiện của TẦn Phàm vô cùng tốt nhưng dù sao thì
hắn cũng chỉ tiến vào thánh địa Chân Vũ được nửa năm mà thôi, cũng chưa
tiến vào đỉnh Thiên CƠ nên tuy thực lực hắn không kém nhưng so với Sa Vũ chỉ sợ vẫn kém hơn một chút.
KIm Thượng nhíu nhíu mày, đáp.
- Sát khí của Sa Vũ hiện giờ rất nặng, nếu hắn thắng thì Tần Phàm khó mà
giữ được tính mạng. Hi vọng nếu Tần Phàm thua trận thì Thánh Tôn có thể
ra tay cứu hắn một mạng a.
Kim Thượng âm thầm suy nghĩ, thật sự hắn rất coi trọng Tần Phàm, hơn nữa các vị Thánh Tôn cũng như thế.
Đã rất lâu rồi không có nhân vật nào như Tần Phàm xuất hiện trên thánh
địa. 18 tuổi, tiến vào thánh địa Chân Vũ được nửa năm đã tiến nhập cảnh
giới Linh Vũ SƯ đỉnh phong, quả thực nghe mà rợn cả người. Có thể tưởng
tượng tiền đồ võ học của hắn nhất định vô cùng sáng ngời, nếu để hắn
chết sớm thì quả thật quá đáng tiếc.
Ít nhất hắn đã từng phá lệ cứu Tần Phàm hai lần nên hắn cũng không muốn Tần Phàm cứ như vậy mà chết đi.
Bất quá, bản thân Kim Thượng hắn lại không có thực lực như vậy, có thể bảo
trụ tính mạng Tần Phàm trên chiến trường thì chỉ sợ cũng chỉ có mấy vị
Thánh Tôn thực lực cao thâm mạt trắc mới có thể làm được mà thôi.
Mà tràng quyết chiến do mấy mảnh quyết chiến đài kết hợp lại, tuy có lợi
cho người quyết chiến thi triển thực lực nhưng lại khiến người quyết
chiến khó mà nhảy xuống đài nhận thua nên chỉ có thể mở miệng đầu hàng.
Bất quá tràng quyết chiến lại không có trọng tài nên có buông tha hay
không thì phải xem đối thủ.
Kim Thượng rất rõ ràng Sa Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần Phàm.
Đây cũng là chỗ lo lắng của hắn lúc này.
- Ha ha, Tần PHàm đích thật là tiến vào thánh địa không được bao lâu
nhưng ta cảm thấy trên người hắn không ít chỗ tầm thường, trận này ta
lại nghĩ hắn thắng.
Dương trưởng lão nhíu hai mắt lại, cười nói.
- Ha ha, nếu tiểu tử này có thể khiến chúng ta kinh hỉ lần nữa thì tự nhiên là tốt rồi.
Trong nội tâm Kim Thượng cũng muốn Tần Phàm chiến thắng. Quả thật, nếu Tần
Phàm mạnh mẽ có thể quật khởi như thế thì đối với một trưởng lão Thần
Điện thánh địa như hắn mà nói thì siêu cấp thiên tài mới ra đời này một
phần do hắn bồi dưỡng nên.
Luận các loại phương diện như tiềm lực mà nói thì ngoại trừ thời gian tu luyện ra, Sa Vũ không có bất kỳ ưu
thế nào. Nói cách khác chính là thiên tư của hắn không bằng Tần Phàm.
- Tần Phàm, chết đi.
Đang lúc mọi người nói chuyện với nhau, hai đạo nhân ảnh trên đài quyết
chiến đã đụng vào cùng một chỗ. Sa Vũ vọt tới với tốc độ cực nhanh, giơ
trường đao phẩm chất vô cùng tốt trong tay lên, từ trên cao hung hăng
chém xuống.
Tu luyện năm năm tại đỉnh Thiên Cơ nên hắn đã lĩnh
ngộ các loại khí thế và đao thế đến trình độ cực cao. Sa Vũ có thể tinh
tường ưu thế của mình nên một đao kia của hắn không bàn mà vô cùng hợp ý nhau, lại thêm xu thế tự nhiên nên lực công kích của hắn được đề cao
rất lớn.
- Mạng Tần Phàm ta ở đây, nhưng phải xem ngươi có thực lực lấy được hay không đã.
Đối mặt với đao khí phô thiên cái địa kia, kình khí như Thiên Hà, mênh mông cuồn cuộn, vô cùng kinh người nhưng Tần Phàm cũng chỉ lạnh lùng nói ra, bước chân như long hành hổ bộ, chém về phía trước một đao nghênh đón.
Lúc này, Vương Trù Đao của hắn không bàn mà vô cùng hợp ý với Trù Đao
chi đạo Nhân Đao, Bá Vương Đao vô cùng khí phách, chưa từng có từng
trước tới nay.
- BOANG!
Binh khí đụng nhau, giao kích
thoáng một phát nhưng thanh âm kim thiết giao kích đột nhiên truyền ra
màn sáng khiến mọi người trên quảng trường đều cảm thấy tai mình ông ông hết cả lên. Chỉ một kích nhưng hai người Sa Vũ và Tần Phàm cơ hồ đã
xuất toàn lực.
Lực khí hùng hồn rung động như quấy nhiễu mặt hồ
yên tĩnh tạo thành từng đợt rung động khuếch tán ra bốn phương tám
hướng. Mà sau khi tiếp xúc thì hai đạo thân ảnh cũng đột nhiên nhanh
chóng lùi lại.
Rất rõ ràng, lần giao thủ thứ nhất, hai người đều không phân ra cao thấp rõ ràng.
Lực lượng bành trướng từ trên Vương Trù Đao truyền đến chấn tay Tần Phàm có chút run lên. Đối diện với lực lượng cuồng bạo của Sa Vũ, hắn thậm chí
có thể cảm giác được sử dụng Bá Vương Đao để đối phó thì thập phần miễn
cưỡng.
Bất quá, so với hắn thì đối phương càng thêm khiếp sợ.
- Làm sao có thể? Hắn làm sao có được thực lực mạnh như thế?
Sau khi lùi lại hơn 10 bước, tâm Sa Vũ rung động thật sâu, nhìn Tần Phàm.
Vừa rồi hắn cơ hồ đã dùng hết toàn lực nhưng Tần Phàm có thể ngang nhiên đối bính với hắn. Hắn cảm giác được thực lực đối phương cường đại vượt
quá dự liệu của hắn.
Một nhân vật chỉ mới tiến vào thánh địa Chân Vũ được nửa năm, thậm chí hoàn toàn chưa tiếp xúc qua đỉnh Thiên Cơ mà
đã có thể ngưng thực lực khí như vậy, tựa hồ đã trải qua vô số lần rèn
luyện mèn giũa. Hơn nữa, càng khiến Sa Vũ kinh ngạc hơn chính là công
kích của Tần Phàm cũng không bàn mà vô cùng hợp ý với đạo tự nhiên, thập phần hiểu được như thế nào để lợi dụng được lực lượng bản thân. Thậm
chí hắn còn ẩn ẩn cảm thấy ở phương diện này thì so với hắn Tần Phàm còn nắm giữ tốt hơn, dù đối phương chưa từng tiếp xúc với đỉnh Thiên Cơ.
Vốn Sa Vũ muốn dùng thực lực tuyệt đối áp chế Tần Phàm. Nhưng chỉ mới giao
thủ một lần mà hắn liền biết rõ quyết định của mình đã vô dụng, vì thực
lực đối phương so với hắn có lẽ chỉ kém hơn một chút, tuyệt đối không
đến mức cách xa.
Đương nhiên, hắn có võ kỹ cường lực như một con át chủ bài còn chưa xuất ra, và hắn tin tưởng đối phương cũng có.
- Trách không được với thực lực Nhiếp Bá như thế mà còn trịnh trọng nhờ
ta nhất định phải giết chết ngươi. Nguyên lai ngươi đã đạt đến trình độ
này, tốc độ phát triển của ngươi quả thực thập phần đáng sợ. Nếu để
ngươi tiếp tục phát tirener thì coi như là đệ nhất thiên tài Đại Ly Quốc Vân Phi DƯơng cũng sẽ bị ngươi vượt qua. Đáng tiếc là ta sẽ không cho
ngươi cơ hội này, hôm nay, vô luận như thế nào ngươi đều phải chết.
Lúc này, Sa Vũ trịnh trọng nhìn Tần Phàm, nói ra. Vừa rồi giao phong đã
khiến hắn có thể nhìn ra được thực lực của Tần Phàm, thậm chí xem hắn
ngang hàng với Dịch Khuyết.
Đối với tiềm lực của Tần Phàm thì hắn càng lúc càng như Nhiếp Bá, bắt đầu cảm giác kiêng kỵ, thậm chí đến một loại tình trạng sợ hãi khủng bố.
Kỳ thật, quan hệ giữa hắn và
Nhiếp Bá cũng không phải thân mật ccho lắm. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn thì
cha mẹ hai nhà cũng cạnh tranh nhau nên lúc Nhiếp Bá đến cầu hắn giết
Tần Phàm thì hắn cũng không hiểu rõ ràng ắm.
Nhưng hiện tại hắn đã minh bạch cảm giác của Nhiếp Bá.