Đan Vũ Càn Khôn

Chương 386: Chương 386: Cường giả Võ Tôn? (2)




Về phần Giang Phong, lòng mang huyết hải thâm cừu, trong nội tâm đối với tăng thực lực lên thập phần chấp nhất, hắn phục dụng Linh Vũ đan cao cấp của Tần Phàm, đối với thực lực luyện dược của Tần Phàm cũng rõ ràng, vì đột phá đến Võ Tôn, hắn nhất định sẽ không nửa đường ly khai, bởi vì loại người giống như hắn này, căn bản không có khả năng sẽ tìm đến một luyện đan sư lợi hại như Tần Phàm.

Cho nên, Tần Phàm đối với loại người như Giang Phong này, cũng hiểu rất thấu triệt, biết rõ loại người này làm việc tuyệt sẽ không nuốt lời, đúng là thích hợp trở thành một thanh đao nhọn của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn!

Hắn là cố tình để cho hắn trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Trần Kỳ, giúp mình phát triển Ẩn Thế mạo hiểm đoàn lớn mạnh, trở thành mạo hiểm đoàn mạnh nhất Đại Càn quốc, với tư cách hậu viện mạnh nhất của Nam Phong Tần gia hắn.

Ẩn Thế mạo hiểm đoàn một mực cao tốc phát triển, nhưng bên trong mạo hiểm đoàn vẫn khuyết thiếu cường giả, Tần Phàm cũng vì chuyện này đau đầu thật lâu, hôm nay rốt cục cơ bản giải quyết, trong nội tâm hắn cũng không khỏi được ám thở dài một hơi.

Một lát sau, Giang Phong rốt cục cũng luyện hóa dược lực hoàn tất. Mọi người cũng có thể cảm giác khí thế trên người hắn đích thật so với trước khi phục dụng Linh Vũ đan cao cấp cường đại thêm không ít, đối với đan dược của Tần Phàm càng tin thưởng không nghi rồi.

- Trong mười năm, ta sẽ nghe theo hết thảy phân phó.

Giang Phong đi tới trước mặt Tần Phàm, nửa quỳ gối ở trước mặt hắn, lời ít mà ý nhiều nói.

- Hôm nay bắt đầu, Giang Phong ngươi, còn có tất cả mọi người ở đây sẽ trở thành một thành viên của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, ngay hôm nay ngươi liền dẫn tất cả đoàn viên tiến về Huyết Đô, tụ hội với Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, phụ trợ đại lý đoàn trưởng Trần Kỳ, nghe theo hết thảy phân phó của hắn, cho đến khi ta cho ngươi mệnh lệnh mới.

Tần Phàm thu liễm vui vẻ trên mặt, chính thức nói.

Sau đó hắn lại nhìn quanh mọi người, trong miệng lạnh lùng mà tiếp tục nói:

- Ta vô luận các ngươi trước kia là thân phận gì, nhưng trở thành một thành viên của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn ta, phải tuân thủ quy củ của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn! Trên đường các ngươi nghe theo mệnh lệnh của Giang Phong, Dương Trúc cùng Chu Đông, trong đó lại dùng Giang Phong cầm đầu, như có vi phạm, Giang Phong có quyền trực tiếp xử trí!

- Mà sau khi đi tới Huyết Đô, thì hết thảy dựa theo mệnh lệnh của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn làm việc! Vô luận thực lực của các ngươi cao bao nhiêu, đều phải nghe theo mệnh lệnh, nếu không các ngươi chẳng những lấy không được đan dược, hơn nữa, hừ, ta nghĩ không cần ta nhiều lời a.

- Thuộc hạ tuân mệnh.

Lúc này, mọi người ở đâu còn dám có dị nghị. Đừng nói là vì ngày sau có thể đạt được đan dược, cho dù không có đan dược, bọn hắn cũng không có chỗ trống lựa chọn rồi.

- Hiện lại xuất phát!

Tần Phàm nhàn nhạt nói, nói xong liền trực tiếp quay người tiếp tục hướng về Chân Vũ Thánh điện. Có thực lực cường đại như Giang Phong, còn có Dương Trúc cùng Chu Đông là hai người từng trải, cũng không cần hắn nhiều lời, bọn hắn cũng biết nên làm như thế nào.

Trải qua chút sự việc xen giữa trên đường, Tần Phàm cũng lộ ra cẩn thận hơn rất nhiều, tuy lúc này những người đến này không thể tạo thành uy hiếp đối với mình, nhưng hắn không dám cam đoan người đến đằng sau sẽ không càng mạnh, càng khó chơi hơn nữa.

Đồng thời trong lòng của hắn đối với gia tộc cũng càng vi lo lắng, Càn Kinh Tần gia này treo giải thưởng uy lực là có chút vượt qua ngoài dự liệu của hắn, trong khoảng thời gian này, mạo hiểm giới cùng lục lâm giới chạy tới vẫn là thập phần nhiều đấy.

Cho nên thời điểm Tần Phàm đến một thành trì, lập tức tìm được người liên lạc của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, cáo tri tin tức của nhóm người Giang Phong này về, cũng để cho bọn hắn dẫn theo một phong thơ trở lại Nam Phong Tần gia, xin nhờ Cổ Mặc trước không phải ly khai.

Như vậy, trên đường hao phí không ít thời gian.

Ngày hôm nay.

- Đại khái còn khoảng một tiếng đồng hồ, là có thể đến tới Lạc thành đi à nha.

Thời điểm trời sắp về chiều, Tần Phàm nhìn nhìn phương xa, mơ hồ có thể thấy được thành trì cao lớn, trong nội tâm âm thầm đoán chừng, nhưng mà vào lúc này, hắn cảm giác trong lòng của mình truyền đến một ít bất an.

Kỳ thật ngoại trừ ở ngoài Nguyên thành gặp đến đám người phục kích kia, dọc theo con đường này Tần Phàm còn gặp được qua mấy lần tập kích, bất quá đều là tốp năm tốp ba, hoặc là một ít người tự cho mình là cường giả chạy tới khiêu chiến, nhưng cuối cùng nhất những người này đều đánh giá thấp thực lực của Tần Phàm, đối với hắn tạo thành nguy hiểm không quá lớn.

Nhưng lúc này bất đồng, đó là một loại trực giác gần như bản năng, Tần Phàm đã nhận ra nguy hiểm đang tới gần mình.

- Loại cảm giác này, chẳng lẽ là Cường giả Võ Tôn?

Theo loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, Tần Phàm rốt cục kềm nén không được nội tâm rung động, tâm bình tĩnh vào lúc này nhận lấy trùng kích mãnh liệt, bắt đầu dao động, trên mặt xuất hiện một tia kinh hoảng.

- Quá mạnh mẽ.

Tiếp theo trong nháy mắt, hắn cảm giác được như là bão tố, một cổ khí thế vô cùng cường đại từ phía trước hắn phô thiên cái địa mà đến, người chưa đến, nhưng cây cối chung quanh hắn đã bị nhao nhao áp gãy.

- Tần Phàm, không thể tưởng được ngươi còn có thể sống đi đến nơi đây.

Một thanh âm đạm mạc không biết từ nơi nào truyền đến, cũng quanh quẩn trong tai Tần Phàm, để cho hắn cảm giác màng tai ẩn ẩn cũng bị đâm thủng.

Ở dưới khí thế áp bách cực lớn kia, Tần Phàm cảm giác tâm linh phòng ngự của mình sắp bị phá hủy hoàn toàn, tâm bình tĩnh của hắn đã sớm rèn luyện đến lâm nguy không sợ hãi, như mà đột nhiên gặp phải một đại chùy va chạm này, vốn là xuất hiện vết rách, sau đó phát triển trở thành lổ hổng, càng về sau là muốn phá nát.

Địa phương Tần Phàm đứng, lá cây cùng bùn đất bốn phía bắt đầu bay đầy trời, thật sự là bốn phía chung quanh hắn cũng như nhận lấy áp bách cực lớn, bắt đầu dọc theo địa phương dưới chân kia, chậm rãi lõm xuống dưới.

Cổ khí thế này thật sự là quá kinh khủng.

Tần Phàm cố gắng trợn tròn mắt nhìn lại bốn phía, nhưng vẫn nhìn không thấy bóng dáng người tới, người chưa đến, khí thế kia đã đáng sợ như thế, cái kia nếu đợi đến lúc người đến, còn phải như thế nào a?

Vào lúc này hai chân Tần Phàm dùng lực bám vào mặt đất, để ngừa bị cổ khí thế cường đại kia hất bay mình đi, cũng không phải hắn không muốn nhân cơ hội này chạy trốn, mà lúc này hắn cảm giác được cổ khí thế kia áp bách bốn phương tám hướng, lại không biết người nọ dấu ở nơi nào!

- Người này nhất định là Cường giả Võ Tôn không thể nghi ngờ!

Trong nội tâm Tần Phàm chấn động, đêm đó hắn được chứng kiến Cổ Mặc ngưng thể, khí thế kia là như thế này không thể sai được, để cho hắn như đặt mình trong sóng to gió lớn, Thái Sơn sụp đổ, tự nhiên trong nội tâm dâng lên một cảm giác không thể chống đỡ.

Cường đại nguyên bỉ!

Xa xa không phải Linh Vũ sư có thể so sánh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.