- Tiểu Phàm...
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Tần
Li, Tần Phàm mỉm cười, đoán chừng là đưa đến ban thưởng giành được đệ
nhất lần này.
Cửa phòng mở ra, quả nhiên trông thấy Tần Li một thân quần áo xanh nhạt cười dịu dàng đứng ngoài cửa, rất là xinh đẹp.
- Tiểu Phàm, đệ đang làm gì đó?
Tần Li trông thấy Tần Phàm xích lõa mở cửa phòng ra, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
- Ha ha, ta tại... A... Rèn luyện...
Lúc này Tần Phàm mới phát hiện mình đã quên mặc quần áo, không khỏi có chút xấu hổ, vuốt cái ót, mỉm cười vừa cười vừa nói.
Tần Li nhìn qua khe hở cánh cửa, tự nhiên trông thấy thùng gỗ lớn bên trong, không khỏi khẽ giật mình:
- Tiểu Phàm, đệ tắm rửa trong phòng?
- Ách...
Cái này đến phiên Tần Phàm thoáng cái đỏ mặt, vội vàng giải thích nói:
- Không phải, đệ thật ra đang rèn luyện một số thứ đặc thù, cần ngâm một ít nước thuốc...
- Đây cũng là thần bí nhân kia dạy đệ sao?
Tần Li bán tín bán nghi hỏi thăm.
Tần Phàm nao nao, thần bí nhân gì chứ, chẳng lẽ tỷ tỷ phát hiện ra Cổ lão đầu sao?
- Ha ha, nếu như không phải những ngày có người đi theo dạy đệ, đệ sao
lại có thay đổi lớn vậy được? Tuy rằng đệ phục dụng Trúc Cơ tán, nhưng
ta biết rõ cái này cũng chưa đủ để đệ trực tiếp đột phá đến cảnh giới võ giả, nhất định là có một thần bí nhân lợi hại đang giúp đệ phải không?
Tần Li vừa cười vừa nói.
- Ách... Không sai, đệ đích thật đã bái một thần bí nhân làm sư, bất quá hắn không cho đệ nói với bất cứ ai...
Tần Phàm nghe thấy lời giải thích của Tần Li, thế mới biết đây chỉ là suy
đoán của nàng, vì vậy dứt khoát liền nói một lời nói dối thiện chí.
- Ân, tỷ tỷ cũng biết những cao nhân này đều là không thích bạo lộ bản
thân, nêu đây đã là cơ duyên của Tiểu Phàm đệ, đệ phải hảo hảo quý trọng mới được.
Tần Li nói ra, sau đó ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Tần Phàm hỏi:
- Đệ lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện, vị thần bí nhân kia cũng cùng đi chứ...
- Đúng đúng đúng, hắn trước giờ vẫn ở cùng ta, sư phụ ta thực lực cao
cường, nhất định sẽ không để cho ta có việc đâu, cho nên phụ thân và tỷ
tỷ đại khái có thể yên tâm.
Tần Phàm nghe xong, không khỏi con mắt sáng ngời, vội vàng theo ý Tần Li nói luôn.
- Tuy rằng như thế, nhưng thế giới bên ngoài không thể so với trong nhà, đệ phải cận thận khắp nơi mới được.
Tần Li thấy bộ dạng Tần Phàm không thể chờ được, mắt trắng không còn chút máu nói.
- Ân, tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ chú ý mà.
Tần Phàm thuận theo mà đáp, chẳng biết tại sao, ở trước mặt Tần Li hắn luôn tự giác sắm vai một nhân vật biết nghe nói.
- Ha ha, lần này ý đồ tỷ tỷ đến chắc đệ cũng đoán được, là đại biểu gia
tộc đến trao giải cho tiểu anh hùng niên trắc năm nay của chúng ta đấy!
Tần Li thấy Tần Phàm lần này ra ngoài có người bảo hộ, cũng không lo lắng nhiều nữa, chỉ nói đến chuyện ban thưởng niên trắc.
- Hắc hắc, tin tưởng tỷ tỷ sẽ không khiến đệ thất vọng đâu.
Tần Phàm cười nói.
- Đó là đương nhiên!
Tần Li lộ ra một tia vui vẻ đắc ý, sau đó nàng nổi lên lòng chơi đùa đột nhiên nhiên lớn tiến nói:
- Song quan hầu Tần Phàm tiến lên nghe phong!
- Có vi thần!
Tần Phàm cũng có chút tiến lên làm ra bộ dạng nửa quỳ phối hợp với Tần Li.
Tần Li thấy bộ dáng Tần Phàm như vậy, "Phốc phốc" cười cười, kinh diễm
tuyệt luân như phù dung sớm nở tối tàn, theo đó cố nén cười tiếp tục lớn tiếng nói:
- Song quan hầu Tần Phàm trong niên trắc Tần gia lần
này đồng thời đoạt được đệ nhất tranh tài cấp võ đồ và cấp võ giả, trí
dũng song toàn, không người có thể địch! Đặc biệt ban thưởng kim
nguyên một trăm vạn, các loại Linh Dược giá trị một trăm vạn, trữ vật
giới chỉ một cái, Địa cấp trung giai võ kỹ một bản và tư cách tiến vào
Tần gia tinh võ đường!
- Đây, cho đệ! Tiền, dược liệuvà võ kỹ đều ở trong trữ vật giới chỉ này rồi.
Tần Li duỗi bàn tay như ngọc trắng ra, trên lòng bàn tay là một chiếc nhẫn màu vàng đất.
- Tạ nữ vương bệ hạ ban thưởng!
Tần Phàm cũng giả vờ giả vịt hành lễ nói, sau đó vươn tay ra cầm lấy cái
nhẫn kia, nhưng khi nắm lấy cái nhẫn cũng không lập tức thu tay lại, mà
vụng trộm nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mắt một chút, sau đó đột nhiên
kéo bàn tay như ngọc trắng kia về phía ngực mình...
Tần Li nhất thời đứng không vững, lập tức sắc mặt ửng hồng nhào vào lồng ngực Tần Phàm.
- Cái này ta cũng muốn
Tần Phàm duỗi hai tay ra ôm láy Tần Li trong ngực, thanh âm hơi khàn khàn
truyền đến, lập tức khiến Tần Li tiểu thư ở tộc vụ viện vốn vô cùng tỉnh táo giờ tim lại đập như hươu chạy, trở nên không biết làm sao... Hết
lần này tới lần khác lúc này Tần Phàm lại đang xích lõa, khí tức khác
phái nhàn nhạt truyền đến, càng khiến cho nàng cảm thấy mặt đỏ tới mang
tai.
- Tiểu Phàm...
Tần Li thoáng vùng vẫy hai cái, nhưng cuối cùng vẫn để cho Tần Phàm ôm chặt lấy.
- Tỷ tỷ, đợi lần này đệ lịch lãm rèn luyện trở về, nhất định sẽ quang
minh chính đại khôi phục hôn ước giữa chúng ta, tỷ chờ ta...
Tần Phàm vuốt ve mái tóc đen nhánh của Tần Li, thâm tình nói.
Tuy Tần Li thiên phú bất phàm, cỡ nào bình thường gặp nguy không loạn đến
cỡ nào, nhưng khi đối mặt với phần tình cảm này lại hết lần này tới lần
khác trở nên hoang mang lo sợ, trong chốc lát mới đủ lực đẩy Tần Phàm
ra, sau đó ngượng ngùng dịu dàng cười nói:
- Đến lúc đó rồi nói sau, nhiệm vụ của tỷ đã hoàn thành, phải về tộc vụ viện rồi...
Nói xong, giống như một chú thỏ con kinh hãi, nhanh như chớp chảy khỏi tiểu viện của Tần Phàm, lại bối rối đến nổi nhất thời đã quên nói phương
pháp sử dụng trữ vật giới chỉ cho Tần Phàm.
Nhìn thân ảnh Tần Li, Tần Phàm lộ ra một vòng vui vẻ, sau đó tâm tình thoải mái quay người trở về phòng.
- Chậc chậc, thật sự ao ước a, hai người các ngươi quấn quýt si mê như
vậy, cũng không sợ lão nhân gia ta nhìn xấu hổ tim đập sao.
Đi vào liền trông thấy Cổ Mặc phiêu phù ở trên đỉnh lô, bộ dáng như muốn ăn đòn cười nói.
- Thôi đi... Ai bảo ngươi nhìn lén chứ.
Tần Phàm nhàn nhạt nói, sau đó liền không để ý đến Cổ Mặc nữa, chỉ bắt đầu
nghiên cứu trữ vật giới chỉ trong tay. Công cụ trữ vật như vậy, hắn kiếp trước cũng chỉ nghe nói qua tồn tại trong một ít môn phá cổ xưa, không
thể tưởng được giờ mình cũng có một cái, nhưng bi kịch chính là, hắn lại không biết sử dụng như thế nào!
- Lão đầu, cái trữ vật giới chỉ này sử dụng như thế nào?
Nghiên cứu một hồi cũng không thể khám phá, Tần Phàm chỉ đành thỉnh giáo Cổ Mặc.
Cổ Mặc khẽ vươn tay, chiếc nhẫn cách xa nhau hơn một trượng xa liền bị hắn dùng dẫn dắt thuật hấp vào trong tay, sau đó hắn loay hoay một hồi,
khinh thường ném về cho Tần Phàm nói:
- Trước tiên đưa võ khí vào mở ra, sau đó dùng thần thức tìm kiếm xem có thể thấy không gian bên
trong không! Bất quá cái nhẫn rách rưới này cũng cũng chỉ có không gian lớn mười lập phương thôi, so với không gian của đỉnh lô còn nhỏ hơn rất nhiều!