Đan Vũ Càn Khôn

Chương 46: Chương 46: Rời đi.




- Cái gì? Ngươi nói là trong dược đỉnh này cũng có không gian sao?

Tần Phàm đón lấy chiếc nhẫn, ngạc nhiên nói.

- Đương nhiên, ta bình thường chính là ở trong không gian đó.

Cổ Mặc tùy ý nói.

- Ngươi sao không nói sớm, lần trước hại ta chuyển dược liệu khổ cực như vậy!

Tần Phàm có chút tức giận trừng mắt nhìn Cổ Mặc.

- Đây chính là chỗ ta ở, làm sao có thể cho ngươi để đồ được!

Cổ Mặc trợn trắng mắt, đương nhiên nói.

Lời này không khỏi làm Tần Phàm nghẹn họng, cũng không so đo với hắn nữa, chỉ dựa theo phương pháp vừa rồi hắn dạy mở ra trữ vật giới chỉ, Tần Phàm quả nhiên thấy trong trữ vật giới chỉ để từng đống dược liệu, không chỉ số lượng đầy đủ, hơn nữa chủng loại đa dạng, khiến hắn không khỏi có chút mừng rỡ. Từ nay về sau, hắn có thể hảo hảo chuẩn bị tốt rồi.

Giờ đã vào cuối thu, lúc này thì khí trời đã có chút cảm giác man mát, cô vân vạn dặm, ngược lại càng tăng thêm vài tia tịch liêu.

Thanh trì cổ xưa Nam Phong thành này, từ một cái trấn nhỏ lúc trước giờ đã biến thành một đại thành chưa trăm vạn người, bốn phương thông suốt, trở thành một đầu mối then chốt ở toàn bộ địa khu tiểu Tây Bắc Đại Kiền quốc.

Ngựa xe như nước, người đến người đi.

Nơi này đầy những người buôn bán bận rộn, những người này tuy rằng cũng tập võ tử nhỏ, nhưng vì thiên phú thấp nên cũng không thể được như các quý tộc, cố cả đời cũng thể nào đột phá đến được võ giả chi cảnh, chỉ có thể trở thành tầng dưới chót ở thế giới thôi.

Cũng có võ giả vì sinh kế vì lý tưởng mà bôn ba thiên hạ, thiên phú của bọn hắn đa phần đều bình thường, cũng không có gia thế hiển hách, vì vậy chỉ có thể thông qua săn giết yêu thú cấp thấp hoặc bảo hộ hàng hóa thương nhân để có thể có tiền vốn để tiếp tục tu hành, bất luận là võ quyết võ kỹ, hay là luyện dược vũ khí trang bị xa xỉ đều là mục tiêu của bọn hắn

Một thân ảnh thiếu niên có vẻ cô độc không chút thu hút trong đám người, bước chân không vội không chậm, dần dần đi ra khỏi cửa thành phía đông, có chút không nỡ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại kiên định đi về phương xa.

Hắn cũng không phát hiện ra, ở trên cổng thành cửa Đông, một thiếu nữ tuyệt sắc quần áo xanh nhạt bay lượn trong gió, đang nhìn thân ảnh hắn dần đi xa, hồi lâu cũng không muốn rời đi.

- Tiểu Phàm, ta chờ đệ...

Thiếu nữ trong miệng nhẹ nhàng nỉ non, lập tức bị thổi tan trong gió.

...

Lần này ly khai, Tần Phàm cũng không tạm biệt Tần Li và Tần Hồng để tránh tăng thêm thương cảm. Nhưng hai ngày trước, hắn từng có một lần trường đàm với Tần Hồng.

Trong lần trường đàm kia, Tần Hồng nói cho Tần Phàm biết ngày Triêu Thánh đến sớm, giờ thời gian chỉ còn lại một năm rưỡi nữa thôi! Cái này khiến Tần Phàm cảm thấy áp lực tăng lớn, vốn có thời gian ba năm, như vậy thì cho dù thật sự không thể tìm ra Ma Chủng thì dựa vào thuật chế thuốc của hắn còn có khả năng rất lớn sẽ đạt tới cảnh giới Võ sư! Nhưng hôm nay, nếu như một khi tìm không thấy Ma Chủng, hoặc là Ma Chủng này cũng không có hiệu quả như Cổ Mặc nói, vậy thì đối với hắn mà nói, độ khó không thể nghi ngờ sẽ gia tăng lên gấp mấy chục lần!

Cho nên, giờ hắn hận không thể lập tức chạy đến ngay chỗ Cổ Mặc nói, sau đó xem một chút Ma Chủng kia đến cùng là thế nào!

Nhưng Cổ Mặc lại nói với hắn là lấy thực lực của hắn hiện giờ, căn bản không đủ để luyện hóa Ma Chủng, thậm chí muốn đi vào nơi chứa Ma Chủng cũng rất khó khăn! Vì vậy, hắn không thể không tiếp nhận an bài của Cổ Mặc, trước tiên tiến hành lịch lãm rèn luyện một thời gian ngắn, ít nhất phải đề cao cảnh giới bản thân lên đến cảnh giới ngoài Võ Giả ngũ cấp mới được.

Ba ngày trước khi xuất phát, Tần Phàm càng không ngừng luyện chế ra các loại luyện dược, hôm nay trong trữ vật giới chỉ của hắn một nửa Linh Dược đã biến thành một bình các loại dược hoàn chữa thương. Những thuốc chữa thương này dược tính tương đối ôn hòa, sẽ không tạo thành trùng kích cường đại đối với thân thể như luyện dược tăng lên cảnh giới, cho nên chuẩn bị nhiều chút cũng là chuyện tốt.

Kỳ thật, tương đối mà nói, Tần Phàm hiện giờ có tiền có dược, cùng với có Cổ Mặc kinh nghiệm phong phú ở bên người, đã xem như hơn mạo hiểm giả bình thường nhiều lắm rồi.

Cứ như vậy một đường không ngừng đi hơn nửa ngày, trời chiều chậm rãi ngã về Tây, rất nhanh đã tiến vào đêm.

- Cổ lão đầu, như thế nào còn không phát hiện ra thôn trấn thành thị? Chẳng lẽ đêm nay chúng ta phải qua đêm ngay chỗ này sao?

Trăng sáng sao thưa, nhưng bốn phía vẫn là một mảnh hoang vu, ngay cả một chỗ đặt chân cũng khó tìm được, Tần Phàm không khỏi nhíu mày hỏi.

- Đây chính là quê hương của ngươi, sao ngươi lại hỏi ta chứ?

Cổ Mặc trợn trắng mắt nói:

- Hơn nữa đi ra lịch lãm rèn luyện mạo hiểm, ngươi còn tưởng là ở nhà sao, ngủ ở dã ngoại cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Không phải cô gái nhỏ có giúp ngươi chuẩn bị một phần địa đồ sao? Tự mình xem không được ah?

Tần Phàm cũng không khỏi có chút không nói gì, nói thực ra, kiếp trước kiếp nầy hắn chưa bao giờ cắm trại dã ngoại cả!

Lấy địa đồ ra, nhìn nhìn, ước chừng một chút, Thanh Thạch Trấn gần đây nhất cũng còn một khoảng cách rất xa, xem ra đêm nay cũng chỉ có thể ngủ ngoài trời thôi.

Nhìn bốn phía một chút, hắn phát hiện hai bên đường lớn đều là rừng nhỏ, cũng không có sơn động gì cả, chẳng lẽ phải trèo lên cây ngủ sao?

Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thân ảnh Tần Phàm, lướt vào trong rừng cây bên trái.

Bóng cây trùng trùng điệp điệp, tính chừng thì ánh trắng sáng ngời chiếu đến đây cũng trở nên mờ đi rất nhiều, trên một bãi đất tương đối trống trãi, một đống lửa đang nhàn nhạt bùng cháy.

Bên cạnh đống lửa, một gã thiếu niên dựa vào một cây đại thụ, đối diện hắn là một linh hồn già nua đang lơ lửng, tình cảnh thế này trong rừng rậm đen kịt quả thật quá mức quỷ dị, nếu như để người bình thường trông thấy tất nhiên sẽ rất giật mình.

Ăn một ít lương khô, Tần Phàm thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó hỏi Cổ Mặc ở đối diện:

- Lão đầu, ngươi đến cùng định mang ta đi đâu lịch lãm rèn luyện thế?

- Yêu Thú Hoang Nguyên, một nơi chơi tốt lại kích thích.

Thanh âm Cổ Mặc có chút phiêu miểu truyền đến.

- Yêu Thú Hoang Nguyên?

Tần Phàm cũng không khỏi có chút hứng thú, hỏi:

- Yêu thú đến cùng là thế nào?

- Ha ha, thiếu niên ngu muội, thậm chí ngay cả yêu thú cũng chưa thây qua. Bất quá cũng khó trách, ngươi trước kia toàn bộ tinh lực đều dùng để học tập thuật chế thuốc rồi, làm gì có cơ hội đi xem chứ!

Cổ Mặc phát ra một tiếng giễu cợt, tiếp theo lại giải thích nói:

- Kỳ thật yêu thú cũng không có gì đặc biệt cả, đến Yêu Thú Hoang Nguyên rồi ngươi sẽ biết, chỗ đó có rất nhiều. Chỉ là một ít dã thú bình thường sinh trưởng ở nơi linh khí sung túc, cho nên trở nên càng cường đại hơn, cũng thông minh rất nhiều thôi! Linh trí một ít yêu thú cao cấp thậm chí còn gần với nhân loại, còn có truyền thuyết yêu thú có thể hóa thành hình người nữa. Đương nhiên lấy cảnh giới của ngươi hiện giờ, muốn gặp chúng thì căn bản không thể nào rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.