Đan Vũ Càn Khôn

Chương 181: Chương 181: Phát hiện




- Tốt, bất quá sợ không có cơ hội gì rồi, dù sao tại hạ cũng không thể mỗi lần đều gặp may mắn.

Tần Phàm chỉ là nhàn nhạt đáp, cũng không có biểu hiện ra khác thường gì.

- La thiếu gia, vừa rồi ngươi cũng đã nghe được, luyện dược của Tần Phàm này chỉ là ngẫu nhiên lấy được, theo ta được biết, mặc dù gia tộc Tần Phàm này làm sinh ý luyện dược, nhưng Luyện dược sư kỹ thuật cao nhất trong gia tộc kia cũng chỉ là Luyện dược sư Linh lộ cấp, tuyệt đối không thể luyện chế ra luyện dược linh hoàn cấp.

Mà ở bên kia, Hầu Vũ Bạch mịt mờ nhìn Tần Phàm, sau đó nhìn La Phỉ nói ra.

- Sợ thật đúng là được kỳ ngộ gì mà thôi, không thành được đại khí gì! Bất quá vậy mà dám ở trước mặt bổn thiếu gia giả vờ giả vịt như vậy, hừ hừ, rất tốt!

Ánh mắt của La Phỉ hung ác nham hiểm đảo qua trên người Tần Phàm, hừ lạnh một tiếng.

Kế tiếp lại có mấy đệ tử thế gia đứng lên giới thiệu đồ đạc của mình, nhưng đều là đồ vật Tần Phàm không cảm thấy hứng thú, mọi người ở đây cũng phản ứng bình thường, mấy đệ tử thế gia kia cũng đành phải hậm hực ngồi xuống.

- Tại hạ nơi này có một gốc Đại Bạch Sâm ngàn năm, muốn đổi một ít luyện dược, nếu như là luyện dược có thể tăng cảnh giới lên thì tốt.

Lúc này, một Triêu Thánh giả thân hình hơi béo đứng lên nói, thời điểm nói chuyện lại hữu ý vô ý nhìn Tần Phàm.

Trông thấy người nọ nhìn mình, Tần Phàm cũng đành phải bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với hắn mà nói, Đại Bạch Sâm ngàn năm này tuy trân quý, nhưng chỉ là dùng để dưỡng sinh, ngược lại có thể dùng để luyện chế một ít luyện dược kéo dài tuổi thọ, bất quá loại luyện dược nầy bình thường là linh đan cấp mới có thể phát huy hiệu dụng lớn nhất, hắn bây giờ là không dùng được.

Mà tương lai cho dù hắn có thể luyện chế linh đan, loại linh dược này ở trong Dược cốc của Yêu Thú sơn mạch cũng có, cho dù không có, dùng quyền hạn của ở trong gia tộc, còn có linh dược đội của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, muốn thu thập một cây là rất dễ dàng, cho nên hắn không cần phải vì cái này mà dẫn phát mọi người chú ý.

Cuối cùng nhất trong tràng quả nhiên không có người nào nguyện ý trao đổi, chỉ có mấy người nói muốn dùng Hồi Khí tán, Liệu Thương hoàn,… trao đổi, người nọ tự nhiên là không muốn, cuối cùng chỉ phải thất vọng ngồi trở lại vị trí của mình.

Trao đổi tiếp tục tiến hành, nhưng đợi đã lâu, Tần Phàm không có gặp được đồ vật phù hợp, vốn có một vài thứ hắn có chút tâm động, nhưng nghĩ đến vừa rồi lấy ra một khỏa Trung Võ hoàn liền đưa tới chú ý lớn như vậy, hắn cũng không dám lấy thêm luyện dược ra trao đổi, dù sao hiện tại Triêu Thánh còn chưa bắt đầu, làm cho người chú ý quá mức, cũng sẽ đưa tới không ít phiền toái.

Hơn nữa hắn đã quyết định ở thời điểm triều thánh thí luyện độc hành, hoặc là cùng Tiết Tuấn, Điền Mông chung một chỗ, cho nên cũng không cần hiển lộ giá trị của mình để tranh thủ người khác mời chào.

Vì vậy, Tần Phàm đứng lên, chuẩn bị ly khai nơi này. Lần này hắn tiến đến chủ yếu là vì Hỏa Vân thiết, hiện tại đã tới tay, thực sự không có gì đáng giá lưu luyến nữa.

Kỳ thật giao lưu hội như vậy, nói là cao cấp, nhưng những Triêu Thánh giả này cũng sẽ không lấy đồ quá tốt ra, dù sao lúc này là thời điểm triều thánh thí luyện, rất có thể sẽ là đối thủ, ai cũng không muốn dùng đồ đạc của mình đi tăng cường thực lực người khác.

- Ồ? Lần giao lưu hội này mới tiến hành một nửa, Tần huynh muốn đi rồi sao?

Lúc này Thái Hiên hỏi.

- Ha ha, hàng tồn của ta vừa rồi dùng hết, lại ở chỗ này cũng không có tác dụng, có thứ tốt cũng chỉ có thể xem, hơn nữa ta còn có bằng hữu ở bên ngoài khu giao dịch tự do, cho nên ta muốn đến bên kia đi dạo một vòng.

Tần Phàm cười cười, thẳng thắng nói, nhưng lại cố ý để cho người ở chỗ này biết mình đã không có luyện dược, tránh khỏi rước lấy phiền toái thêm nữa.

Hắn không sợ gây thù hằn, nhưng mà sợ phiền toái.

Nghe Tần Phàm nói như vậy, Thái Hiên cũng đành phải nhẹ gật đầu, cuối cùng rất có phong độ tiễn Tần Phàm đi ra ngoài, bất quá hắn làm như vậy, lại để cho Tần Phàm nhận thêm chú ý nữa...

Một đệ tử nhìn như Chân Vũ thế gia bình thường, lại có thể lấy ra Trung Võ hoàn, lại cùng đệ nhất Triêu Thánh giả lần này quan hệ không tệ, thân phận của Tần Phàm để cho mọi người nhao nhao suy đoán.

Cái này không thể nghi ngờ lại để cho Tần Phàm thập phần buồn rầu, như vậy là không nằm trong bản ý của hắn rồi. Bất quá nói tóm lại, hắn đối với Thái Hiên này ấn tượng vẫn là rất không tệ.

- Thái huynh, mời trở về đi.

Ra khu trao đổi cao cấp, Tần Phàm hướng Thái Hiên chắp tay, liền đi tới khu giao dịch tự do. Xa xa liền chứng kiến Điền Mông tựa hồ đang cùng một Triêu Thánh giả tranh luận cái gì đó.

- Ta tối đa chỉ có thể lấy ra ba bình Hồi Khí hoàn, tổng cộng mười lăm khỏa! Ta đã nói với ngươi, thứ này cũng không phải là Hồi Khí tán hay Hồi Khí lộ có thể so sánh, công hiệu là tương đối rõ rệt, ăn một khỏa, dưới Tiên Thiên Võ sư, võ khí bên trong Vũ Điền cơ hồ đều có thể trong 5 cái hô hấp phục hồi, mà Hồi Khí tán phải hơn một giờ mới có thể làm được!

- Có thể nhanh hồi phục võ khí, ở thời điểm triều thánh thí luyện, cái này ý vị như thế nào, ta tin tưởng ngươi cũng thập phần tinh tường! Ta dùng ba bình tốt như vậy, đổi một cây gậy của ngươi còn không được sao?

Lúc này Điền Mông cầm một cây trường côn đen thui, nhìn nhà bán hàng kia nói ra, hắn làm sinh ý cũng không phải lỗ mãng như bình thường, nhìn rất là biết ăn nói.

Tần Phàm mỉm cười đi tới, thuận tiện nhìn lướt qua quầy hàng kia, ánh mắt đột nhiên ngừng một chút, tựa hồ như phát hiện đồ vật kỳ quái.

Đó là một cái hộp sắt màu xám, thoạt nhìn không chút thu hút nào, nhưng bởi vì Tần Phàm có được lực cảm giác hơn người, nên có thể ẩn ẩn cảm giác được bên trong có chỗ bất phàm.

Bất quá hắn cũng không vội đi qua, chỉ là đứng cách đó không xa nhìn Điền Mông cùng chủ quán kia nói giao dịch, dù sao vật kia thoạt nhìn là cực kỳ bình thường, nếu như không có lực cảm giác cường đại, tuyệt đối là cảm giác không thấy nó có cái gì khác thường, cho nên hắn cũng không sợ có người vượt lên trước.

Bên kia, nghe thấy Điền Mông nói như thế, kỳ thật chủ quán kia cũng bắt đầu có chút tâm động rồi, nhưng vẫn hơi do dự, nhìn ra được trong lòng của hắn là muốn đổi thêm một chút luyện dược.

Thấy chủ quán kia đã tâm động, trong nội tâm Điền Mông mừng thầm, vội vàng rèn sắc khi còn nóng nói:

- Cái này giống như là gân gà, hiện tại ngươi lại không dùng đến, mà lần Triêu Thánh này rất quan trọng, có bao nhiêu gian khó, chắc hẳn ngươi còn muốn tinh tường hơn ta.

- Dù sao cây gậy này, ngươi tạm thời cũng không dùng được, ngươi ngẫm lại, thời điểm Thánh Triều thí luyện, là lấy cái này đối với chiến lực của ngươi không hề có trợ giúp tốt, hay là cầm đồ vật có thể đề cao chiến lực của ngươi tốt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.