Đan Vũ Càn Khôn

Chương 180: Chương 180: Tần Hạo Dương




- Đúng vậy, thật là Trung Võ hoàn, hơn nữa phẩm chất thượng giai!

Chủ nhân Hỏa Vân thiết kia bước nhanh đi đến trước mặt Tần Phàm, cẩn thận cầm lấy cái cái chai bạch ngọc chứa Trung Võ hoàn kia, mở ra nghe nghe, trên mặt lập tức lộ ra ý hưng phấn, cũng sợ Tần Phàm sẽ hối hận, lập tức cất vào trong trữ vật giới chỉ, trong miệng nói ra:

- Như vậy, Hỏa Vân thiết này sẽ là của ngươi rồi.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, liền nhận lấy hộp gấm Hỏa Vân thiết, vừa cầm liền cảm thấy trầm xuống, trong lòng của hắn hơi kinh hãi, thật không ngờ Hỏa Vân thiết chỉ bằng nắm tay, quả nhiên thật sự nặng hơn ba trăm cân!

Hơn nữa hắn còn có thể ẩn ẩn cảm giác được bên trong Hỏa Vân thiết truyền đến lửa nóng phỏng tay, giống như là vừa ở trong miệng núi lửa lấy xuống.

- Không biết vị bằng hữu kia còn có Trung Võ hoàn hay không?

Tần Phàm vừa mới cất Hỏa Vân thiết, trong tràng rất nhanh có người hướng hắn hỏi.

- Ồ?

Tần Phàm ngẩng đầu lên, liền trông thấy đối diện có một đệ tử thế gia mặc cẩm bào màu xanh da trời đứng lên, đầy cõi lòng chờ mong nhìn mình, Tần Phàm nhìn hắn một cái, sau đó liền trầm giọng hỏi:

- Không biết các hạ muốn dùng cái gì trao đổi?

- Một Võ phù do Võ Tôn chế tác.

Người nọ mở miệng đáp, nhưng trong tràng rất nhanh vang lên trận trận thanh âm khinh thường rất nhỏ, đặc biệt là những Chân Vũ thế gia Tam phẩm trở lên kia, càng là mặt mang cười nhạo.

Nhà của bọn hắn khả năng không có Luyện dược sư Linh hoàn cấp, nhưng mà tất nhiên sẽ có một cường giả Võ Tôn trở lên, tuy chế tác võ phù có chút phiền toái, nhưng lấy nội tình của bọn hắn lại không khó.

Mà đối với luyện dược cấp bậc Võ sư sử dụng, đặc biệt là dùng để đề thăng cảnh giới như Trung Võ hoàn, cần kỹ thuật luyện dược cực cao, tỉ lệ thất bại cũng cực cao, cho nên lộ ra dị thường trân quý.

Nếu như là võ phù do Võ Thánh chế tác, có được lực công kích như Linh Vũ sư, giá trị xa xỉ, cùng Trung Võ hoàn coi như là đồng giá trao đổi.

Nhưng đây chỉ là võ phù do Võ Tôn chế tác, chỉ là tương đương với Tiên Thiên Võ sư công kích, như vậy giá trị sẽ hạ thấp rất nhiều, dùng Trung Võ hoàn đi đổi tự nhiên là không đáng.

Cẩm bào thiếu niên kia cũng đã nghe được thanh âm khinh thường trong tràng, không khỏi có chút đỏ lên, nhưng lập tức bỏ thêm một câu:

- Đó là võ phù phòng ngự, cho dù là bảy tám cấp Tiên Thiên Võ sư công kích, cũng có thể thừa nhận ba lượt!

Lời này vừa ra, âm thanh khinh thường trong sân giảm đi rất nhiều.

- Ồ?

Tần Phàm nghe xong, hơi có chút động tâm, võ phù đối với những Chân Vũ thế gia cao cấp mà nói, có lẽ rất đơn giản, nhưng đối với hắn là cửu phẩm Chân Vũ thế gia, phụ Tần Hồng hắn thật vất vả mới tìm tới hai tấm, hơn nữa đều là tính chất công kích. Đối với võ phù mà nói, muốn chế tác tính chất phòng ngự sẽ khó khăn rất nhiều, cũng trân quý hơn rất nhiều.

Mà có thể thừa nhận được Tiên Thiên Võ sư bảy tám cấp công kích ba lượt, hiệu quả này cũng là tương đối không tệ, đối với Tần Phàm mà nói, dùng khí lực của hắn tăng thêm võ phù này, cho dù là cửu cấp Tiên Thiên Võ sư, thậm chí là Linh Vũ sư công kích cũng có thể ngăn cản một hồi.

Đối với lần Triêu Thánh này, ở chỗ Thái Ngọc lấy được tin tức, có lẽ còn có tinh anh đến từ ngoại quốc tham gia, nếu như có một võ phù như vậy, nhất định sẽ bảo hiểm hơn rất nhiều, dù sao hắn còn không biết quốc gia khác có thể sinh ra yêu nghiệt, ở hai mươi hai tuổi thành Linh Vũ hay không.

- Tốt, ta và ngươi giao dịch.

Trầm ngâm một hồi, Tần Phàm nhẹ gật đầu nói ra.

Người nọ hưng phấn vội vàng chạy tới, cùng Tần Phàm tiến hành trao đổi, hơn nữa chỉ là tùy tiện nghe thoáng một phát lập tức bỏ vào trong trữ vật giới chỉ, rõ ràng cũng sợ Tần Phàm đổi ý.

- Còn có ... hay không? Ta cũng có võ phù phòng ngự.

Thấy người kia thật sự giao dịch thành công, rất nhanh lại có đệ tử Chân Vũ thế gia khác chờ mong nhìn Tần Phàm hỏi, lúc này hành vi của Tần Phàm ở bọn hắn xem ra, đã tính toán là có chút phá sản rồi.

Lần này, Tần Phàm lắc đầu, nói ra:

- Hai khỏa Trung Võ hoàn này cùng những Hồi Khí hoàn kia, kỳ thật cũng chỉ là tại hạ ngẫu nhiên đoạt được, bởi vì hiện tại trong khoảng thời gian ngắn ta không dùng đến, hơn nữa Triêu Thánh sắp bắt đầu, cho nên mới lấy ra trao đổi đồ vật ta càng cần, hiện tại tự nhiên là đã không còn.

Thần sắc mọi người nhao nhao tiếc hận, mà ít người mới vừa rồi còn chế nhạo thiếu niên áo lam kia, lúc này lại trở thành hâm mộ đố kỵ, thầm nghĩ hắn đi vận khí *** chó.

- Xin chào, tại hạ là Tần Hạo Dương, mạo muội hỏi các hạ thoáng một phát, không biết ngươi lấy được chút luyện dược kia, có luyện dược linh hoàn cấp nào làm cho người tập trung tư tưởng, tĩnh khí hay không?

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thanh âm truyền vào trong tai Tần Phàm.

- Tần Hạo Dương?

Trong nội tâm Tần Phàm hơi kinh hãi.

Theo tình báo của Tô Dương biểu hiện, Tần Hạo Dương này ở trong Thập đại Triêu Thánh giả thực lực xếp hạng thứ hai, vẻn vẹn ở dưới Thái Hiên, chính là một trong ba đại biểu của nhất phẩm Chân Vũ thế gia Càn Kinh Tần gia, cũng chính là người tổ chức giao lưu hội lần này.

Bất quá làm cho Tần Phàm ấn tượng đối với hắn khắc sâu chủ yếu là bởi vì, người này rất giống Tần Hạo Bạch mà hắn giết ở trong Yêu Thú sơn mạch, bất quá lúc kia làm rất sạch sẽ, hẳn là không sợ để lại vấn đề gì.

- Tần Hạo Dương này thân là người nhất phẩm Chân Vũ thế gia, hơn nữa dùng thiên phú của hắn, nhất định là đối tượng bồi dưỡng trọng yếu trong gia tộc, không thể tưởng được vậy mà cũng cần hỏi ta có luyện dược tĩnh khí hay không.

Trong lòng Tần Phàm có chút kinh ngạc, như vậy luyện dược hắn tự nhiên là có, bởi vì cần luyện hóa ma chủng, trên người của hắn chuẩn bị đại lượng Băng Linh hoàn, đúng là có công hiệu tập trung tư tưởng suy nghĩ, tĩnh khí.

Chỉ là, Tần Phàm cũng không muốn ở chỗ này hiển lộ ra.

- Thật có lỗi, không có.

Bởi vì Tần Hạo Dương này dùng truyền âm, cho nên Tần Phàm cũng truyền âm đáp lại, sau đó ánh mắt của hắn ở giữa sân quét mắt một lần, sau đó liền phát hiện một thanh niên bận bạch y ngồi ở phía tay trái, lông mày như kiếm, mắt tinh sáng sủa, lộ ra thập phần hữu thần, thoạt nhìn cử chỉ văn nhã, hình dạng cùng Tần Hạo Bạch kia thật sự có vài phần tương tự.

- Sợ thật sự là huynh đệ.

Tần Phàm thầm suy nghĩ nói, bất quá trong lòng hắn lại rất bằng phẳng, dù sao lúc trước giết Tần Hạo Bạch cũng là bởi vì hắn gây mình trước, chết cũng là đáng chết, hắn sẽ không coi là tâm lý gánh nặng gì, hôm nay chỉ cần Tần Hạo Dương này không gây mình, lẫn nhau vẫn là bình an vô sự.

- Vậy thì thật là tiếc nuối.

Tần Hạo Dương kia thấy Tần Phàm nhìn mình, liền mỉm cười gật đầu, sau đó lại truyền âm nói:

- Nếu như ngày sau các hạ có linh hoàn kiểu này, có thể tùy thời tới tìm ta, ta nhất định sẽ cho các hạ một cái giá thoả mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.