Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 22: Chương 22: Bệnh nghề nghiệp của Đặng Phỉ




Tính khí của Kỷ Lang đột nhiên thay đổi thất thường, khiến Tô Niệm Đường cũng không hiểu rốt cục anh làm sao nữa.

“Anh Kỷ Lang, anh đi nhanh như vậy em theo không kịp …” Ở trong siêu thị, Kỷ Lang bước rất nhanh, giống như đang giận lẫy Tô Niệm Đường. Cô cố gắng đuổi theo sau: “Anh Kỷ Lang, đi chậm một chút, em mang giày cao gót, đau chân quá!”

Kỷ Lang liếc nhìn đôi giày gót nhọn cao tám centimet, tuy không nói lời nào nhưng rõ ràng bước chân chậm lại.

“Anh … sao anh giận em?”, Tô Niệm Đường ngước nhìn anh bằng cặp mắt vô tội, cô muốn quan sát sắc mặt của Kỷ Lang hiện giờ để có thể suy đoán xem anh đang suy nghĩ gì.

Kỷ Lang quay đầu, không cho cô quan sát vẻ mặt hiện tại của mình: “Nhìn cái gì, thời gian không còn sớm, mua nhanh để anh còn đi ăn tối, đến trễ nhà hàng đóng cửa.”

Tô Niệm Đường: “…” Anh Kỷ Lang, anh kiêu ngạo thế này không biết dì Kỷ có biết không?

“Ngày mai em muốn ăn gì?”, Kỷ Lang hỏi.

“Em thì món gì cũng được”, Tô Niệm Đường mím môi, nhác thấy Kỷ Lang buông thõng tay, tay Tô Niệm Đường cuộn chặt thành quyền, sau đó cô đột nhiên nắm lấy tay anh: “Mùi gì thơm quá, chúng ta qua bên đó xem một chút nhé!”

Kỷ Lang cụp mắt nhìn cô dắt tay anh, khẽ mím môi, sau đó trở ngược lại, tay anh nắm chặt lấy tay Tô Niệm Đường: “Được!”

Phía bên này siêu thị là cửa hàng bán vịt quay, là cửa hàng nổi tiếng nhất thành phố Bắc.

“Muốn ăn vịt quay sao?”, Kỷ Lang nhìn những con vịt được xiên theo hàng đang được quay trong lò.

Tô Niệm Đường ngửi mùi hương vịt quay thơm phức, gật đầu: “Ở nước ngoài em chưa ăn bao giờ, thật thơm quá đi!”

Ông chủ tiệm vịt quay nhìn Kỷ Lang và Tô Niệm Đường, cười hớn hở: “Tiệm chúng tôi là tiệm vịt quay Bắc Kinh chính tông, đảm bảo cô cậu ăn lần thứ nhất, chắc chắn sẽ quay trở lại lần thứ hai.”

“Thật sự ngon như vậy sao?”, Tô Niệm Đường đứng cách lò nướng, nhìn lớp da giòn rụm phía mặt ngoài.

“Đương nhiên, cậu trai trẻ, cậu nhìn xem bạn gái cậu thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực rồi kìa, còn không mau mua một con cho cô bé nếm thử.”, ông chủ giựt giây Kỷ Lang.

Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn Kỷ Lang hấp, bày ra bộ mặt rất muốn nếm thử.

Nhìn biểu hiện y hệt trẻ con của cô, Kỷ Lang cười cười gật đầu: “Được …”

Lời còn chưa dứt, từ sau đã vang đến một thanh âm: “Nhìn vào chúng ta có thể thấy nó bị cắt đứt yếu hầu, vết cắt sâu đến tận xương nhưng chưa chết, sau đó huyết dịch cùng huyết tương toàn thân bị vắt cạn kiệt. Cuối cùng lại còn bị người moi hết nội tạng, đặt trong lò nướng với nhiệt độ cao, toàn thân được thoa một lớp dầu mỡ khiến da dẻ không bị cháy xém, đó mới chính là đỉnh cao của loại hành vi ngược đãi.”

Tô Niệm Đường: “…”

Ông chủ tiệm vịt quay: “…”, khóe miệng ông ta co giật, nhìn người đang nói chuyện bằng ánh mắt căm thù.

Kỷ Lang xoay người, quả nhiên nhìn thấy Đặng Phỉ trong trang phục mặc nhà, hai tay khoanh trước ngực nhìn vào đám vịt đang quay trong lò, bộ dáng chẳng khác ‘Ngự tỷ’ một tẹo nào. Bên cạnh cô ta là một thanh niên cũng trong trang phục mặc nhà, vẻ mặt đầy bất lực.

*Ngự tỷ là người lạnh lùng, nghiêm túc trong công việc, cao cao tại thượng, mỹ nhân và phúc hắc lúc cần thiết.

“Đặng Phỉ …”

“Thám tử Kỷ … Hiếm thấy khi nào anh lại nhàn nhã như vậy! Đưa bạn gái đi mua sắm sao?”

Tô Niệm Đường đứng bên cạnh Kỷ Lang, vẫn chưa kịp tiêu hóa những câu vừa rồi của Đặng Phỉ: “Anh Kỷ Lang đây là …?”

“Bác sĩ pháp y của Cục cảnh sát, Đặng Phỉ”, Kỷ Lang quay sang giới thiệu với Tô Niệm Đường.

Tô Niệm Đường gật đầu chào, chẳng trách vừa rồi có thể nói ra được mấy câu như vậy. Người này quả là mắc chứng bệnh nghề nghiệp cực kỳ nghiêm trọng: “Xin chào! Tôi tên Tô Niệm Đường!”

Đặng Phỉ đưa tay, nắm chặt lấy tay Tô Niệm Đường, hơi nhíu mày: “Chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu không?”

Tô Niệm Đường nheo mắt, như muốn lục lọi ký ức xem đã từng gặp cô ta ở đâu không, nhưng cuối cùng cô cũng lắc đầu: “Tôi cũng ấn tượng nhưng vẫn chưa nhớ ra, hay là do gương mặt của tôi quá ‘phổ thông’?”

Đặng Phỉ gật đầu: “Cô xinh đẹp như vậy, chắc tôi nhớ lầm!”

Kỷ Lang cười cười: “Không nghĩ đến trí nhớ siêu việt như pháp y Đặng Phỉ lại có thể nhớ sai đây! Đường Đường trước nay vẫn ở Mỹ, mới về nước nửa tháng trước thôi, làm sao cô có thể gặp được cô bé?!”

“Xem ra anh mới là người hay quên. Tôi sáu năm trước có tu nghiệp tại Mỹ, nói không chừng lúc ấy …”, Đặng Phỉ ngay lập tức dừng lại, sau đó đánh giá Tô Niệm Đường từ trên xuống dưới, cuối cùng nở nụ cười thần bí.

“Khi đó thì sao?”, Kỷ Lang nghi hoặc hỏi.

Đặng Phỉ nhún vai: “Không có gì!”, rồi cô quay sang chàng thanh niên bên cạnh: “Còn muốn ăn vịt nướng không? Vừa mới nói thèm mà!”

Khóe miệng anh ta giật giật: “Đột nhiên cảm thấy ăn rau vẫn tốt hơn.”

Đặng Phỉ miết miết môi: “Nhưng vẫn thèm ăn!” Nói xong cô quay sang ông chủ tiệm vịt quay: “Ông chủ! Cho hai con vịt quay, một con đưa cho bọn họ.”

Ông chủ lúc này mới vui vẻ ra mặt. Chặt ra rồi đóng gói cẩn thận đưa cho Đặng Phỉ. Chàng thanh niên bên cạnh Đặng Phỉ trả tiền, vẻ mặt cứng nhắc nhận con vịt trên tay.

Đặng Phỉ gật đầu, gương mặt thoải mái hẳn: “Đã nói cái nghề pháp y này quan trọng nhất là khắc phục được chướng ngại tâm lý, sau khi đã quen thì ăn cái gì cũng giống như đang ăn xác chết thôi.”

Tất cả mọi người: “…”

Thành công chứng kiến vẻ mặt đơ ra của mọi người, Đặng Phỉ cảm thấy thỏa mãn vô cùng, quay sang Kỷ Lang và Tô Niệm Đường gật đầu chào tạm biệt: “Vậy chúng tôi đi trước đây! Tạm biệt!”

Đặng Phỉ đi rồi, Kỷ Lang cũng nhận con vịt quay mà ông chủ đưa tới, anh nhìn sang Tô Niệm Đường hỏi: “Còn muốn ăn Vịt Quay Bắc Kinh sao?”

Sau khi nghe xong mấy đoạn miêu tả của Đặng Phỉ phần lớn các cô gái đều ăn không vô.

Tô Niệm Đường gật đầu: “Ăn chứ sao không ăn? Người hay giao tiếp với thi thể còn ăn được, em không giao tiếp với thi thể tại sao lại không.”

Tô Niệm Đường quả nhiên không phải người bình thường, nghe xong mấy câu miêu tả của Đặng Phỉ mà vẫn có thể nuốt nổi. Con vịt quay mặt ngoài được thoa một lớp dầu vừng, trải qua nhiệt độ cao trong lò nướng, toàn bộ phần da phồng rộp, vừa vàng vừa giòn. Mùi thơm quyện vào hơi thở, dụ dỗ thực khách, nhìn muốn chảy nước miếng.

Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn những con vịt quay còn lại còn đang quay trong lò nướng, tứ chi của chúng buông thõng, cái mông chỉa ra bên ngoài. Tô Niệm Đường chậm rãi thở dài một tiếng: “Em nghĩ mấy con vịt này trước khi chết nhất định cũng không hề biết sau khi mình chết đi còn bị chặt làm mấy khúc, rồi bị nuốt vào trong bụng.”

Kỷ Lang: “Làm sao em biết?”, cô là ‘Thực thần’ sao, đọc được cả suy nghĩ của vịt?

Tô Niệm Đường nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lang: “Anh Kỷ Lang à, chẳng lẽ trước khi chết anh có thể biết được sau khi chết đi mình sẽ thế nào sao?”

Kỷ Lang cười lớn: “Ha Ha ha … cô nhóc này …”, anh thường theo thói quen tư duy logic để suy nghĩ một vấn đề nhưng quên mất những chuyện vốn dĩ rất căn bản này. Có lẽ sau chuyện lần này, anh cũng như vậy, nên bình thường hóa các vấn đề.

“Anh Kỷ Lang, Đặng Phỉ thật thú vị, cô ấy luôn như vậy đúng không?”

Kỷ Lang gật đầu: “Ừm! Trong ấn tượng của anh lần đầu tiên gặp cô ấy với lần này chẳng khác nhau gì mấy. Một người phụ nữ như Đặng Phỉ chỉ có thể ngắm nhìn tuyệt đối không được đụng vào. Anh nghĩ cũng chỉ có Triệu Trạch mới quen được phong cách làm việc của cô ta. Nhưng … nghĩ lại hình như Triệu Trạch bít cửa rồi …”, Kỷ Lang tiếc nuối lắc đầu. Triệu Trạch thích Đặng Phỉ nhưng theo tình hình hôm nay cho thấy cậu ta không nên hi vọng gì nữa thì hơn.

Tô Niệm Đường liếc mắt: “Em nghĩ chưa hẳn là như vậy! Làm sao anh có thể đoán được mối quan hệ giữa Đặng Phỉ và người đàn ông kia?”

“Anh nhớ trước đây em có từng nói tình nhân ở chung với nhau lâu ngày sẽ có những cử chỉ tương tự nhau sao? Nhìn Đặng Phỉ và chàng thanh niên ấy khá giống như vậy.” Hai người cùng mặc trang phục ở nhà đi dạo siêu thị. Quan hệ này nhất định không bình thường.

Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, sau đó cười lớn: “Ha ha ha có hình dáng tương tự nhưng không nhất thiết chỉ có tình nhân, còn có là quan hệ anh chị em. Làm sao anh lại không nhận ra được bọn họ là chị em vậy?”

Kỷ Lang: “…” mặt đờ ra!

“Bọn họ tuy rằng khá giống nhau nhưng bọn họ lại không có quá nhiều cử chỉ thân mật, nhiều nhất cũng chỉ là sóng đôi. Còn nữa động tác của Đặng Phỉ cùng vẻ mặt cho thấy cô ấy không chút khách sáo khi để người thanh niên kia trả tiền cho chúng ta. Nếu như là bạn trai, chẳng phải cô ấy mới đúng là người phải thanh toán dù gì bọn họ cũng chưa kết hôn đúng không? Vì vậy, em đoán bọn họ có mối quan hệ ruột thịt, đặc biệt là rất khắng khít”, Tô Niệm Đường đưa mắt nhìn Kỷ Lang: “Em cho rằng Triệu Trạch vẫn cứ nên cố gắng, vẫn còn hi vọng.”

Kỷ Lang nhíu mày: “Em đúng là có thể phân tích mỗi một người hết sức chuẩn xác, vậy anh thì sao, em đoán được anh thế nào không?”

Tô Niệm Đường sững người, nhìn ánh mắt trêu chọc của anh, cô lắc đầu một cái: “Em không nhìn thấu anh Kỷ Lang, phân tích cũng không ra.”

Kỷ Lang cảm thấy rất kỳ lạ: “Tại sao em phán đoán mọi người rất chuẩn còn anh thì không được?”

Tô Niệm Đường mím môi.

--- Bởi vì thân là một nhà tâm lý học, điều tối kỵ nhất là không được nảy sinh bất cứ tình cảm gì với đối phương. Nếu như có tình cảm, như vậy tất cả những gì nhìn thấy khi phân tích đều dựa trên tình cảm cá nhân mà phán đoán, do đó nó sẽ che đậy tất cả mọi chân tướng.

Thế nhưng Tô Niệm Đường lại trả lời anh : “Em cảm thấy không cần đoán anh thế nào, không phải đã thử một lần rồi sao, làm sao lại còn muốn phân tích tiếp đây.”

Cuối cùng, hai vừa nói chuyện vừa đem một bao lớn đồ ăn về nhà. Xe ngừng dưới sân, Kỷ Lang nói: “Em lên đi, anh đi ăn cơm”.

--- Ôi Kỷ Lang trí nhớ mày thật sự quá siêu việt đi, vẫn còn nhớ kỹ việc Tô Niệm Đường từ chối nấu cơm cho mày hai lần sao?!

Tô Niệm Đường: “…”, tại sao từ trước đến giờ cô không phát hiện Kỷ Lang là con người kiêu ngạo như thế? “Vậy không lẽ một mình em ăn vịt quay?”, cô giơ giơ túi vịt quay trong tay.

Kỷ Lang gật đầu.

Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, không bước uống, nhìn Kỷ Lang bằng đôi mắt ngây thơ vô số tội: “Anh Kỷ Lang anh nói thêm câu ‘Nấu cơm cho anh ăn’ lần nữa đi!”

Kỷ Lang đáp lại Tô Niệm Đường bằng cặp mắt khó hiểu, trước đã từ chối không phải sao, sao giờ lại như vậy. Có điều nhìn vào vẻ mặt của Tô Niệm Đường hiện giờ anh cũng phải chịu thua: “Vậy, Đường Đường tối nay em nấu cơm cho anh Kỷ Lang được không?”

Tô Niệm Đường lắc đầu: “Em nói rồi, em sẽ không nấu cơm cho anh Kỷ Lang!”

Kỷ Lang: “…” Vậy cũng bắt anh nói làm gì.

Nhưng ngay sau đó Tô Niệm Đường nở nụ cười nói tiếp: “Được rồi! Huề nhé! Lần trước anh Kỷ Lang từ chối em ba lần, bây giờ em cũng từ chối lại anh ba lần. Hòa. Anh Kỷ Lang lần sau anh đừng nói như vậy, nếu cứ như vậy em sẽ coi đó là thật. Lên lầu đi, em nấu cơm cho anh ăn!”

Cô vui vẻ xuống xe, Kỷ Lang bật cười nhìn bóng lưng của cô, nên cho rằng cô ấu trĩ hay cố chấp đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.