Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 21: Chương 21: Yêu không trọn




Vụ án của Phạm Vân tuy rằng đã xong nhưng vụ án của Lý Linh Linh vẫn dậm chân tại chỗ, không có thêm bất cứ đầu mối nào, tuy vậy nhưng mọi người trong Sở Sự Vụ cũng được thư thả hơn một chút, không bận bù đầu khi phải theo hai vụ cùng một lúc. Kỷ Lang nhận được điện thoại của mẹ Kỷ muốn thứ bảy này anh đưa Đường Đường về nhà ăn cơm.

Ngẫm lại Đường Đường đã về nước hơn nửa tháng nhưng anh vẫn chưa thết đãi cô được bữa nào ra hồn, cảm giác thật có lỗi.

Ngày hôm nay anh tan ca sớm hơn một chút, đến trường Đại học Y đón cô tan học.

Cái chết của Phạm Vân cũng không ảnh hưởng gì lớn đến trường Đai học Y, nhưng lại mang đến cho các cá nhân liên quan đến vụ án những hậu quả khó lường. Sau khi biết hung thủ là Triệu Tích Dương, Trần Hà choáng váng đầu óc. Cô ta không bao giờ ngờ đến thanh mai trúc mã của mình là kẻ giết người, lại không thể ngờ tới chính mình bị hắn lợi dụng là nhân chứng thời gian cho hắn.

Cuộc sống của Trần Hà bị đảo lộn hoàn toàn … Mỗi ngày cô đều phải đón nhận những ánh mắt khinh thường của bạn học, chịu đựng những lời bàn tán, dè bỉu, không có người nào muốn kết bạn với cô ta.

Kỷ Lang tình cờ gặp Trần Hà trong khu rừng nhỏ trên đường dẫn vào trường Đại học Y.

Cô mặc trang phục trắng, tựa ở thân cây, đứng ngây ngốc ở đó khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.

“Trần Hà!”, Kỷ Lang gọi cô.

“Thám tử Kỷ …”, Trần Hà lau nước mắt, hoảng hốt xoay qua nhìn Kỷ Lang: “Sao anh lại đến đây ạ?”

Kỷ Lang cho hai tay vào túi áo, trông thấy viền mắt hoe đỏ của cô ta, liền lấy một túi khăn giấy đưa ra rồi nói: “Không có ai mà không từng vấp ngã, lần này cứ coi như rút ra được một kinh nghiệm sống, đợi thời gian trôi qua, mọi việc sẽ qua nhanh thôi.”

Trần Hà nhận lấy túi khăn giấy, gật đầu cười khổ: “Đúng! Nhưng lãng quên là cả một quá trính … Tôi đã đưa đơn xin thôi học, mấy ngày nữa tôi sẽ về quê.”

Kỷ Lang có chút kinh ngạc nhưng cũng không xen vào việc người khác. “Chuyển sang nơi khác sinh sống, bắt đầu lại từ đầu cũng được. Hi vọng cô có thể quên được nỗi đau này, khỏe mạnh vui sống.”

Trần Hà cúi đầu, mái tóc dài che khuất cặp mắt của cô, toàn thân cô không dấu nổi vẻ cô đơn và bi thương. “Có lẽ vĩnh viễn chẳng thể nào quên được … Chúng tôi lớn lên bên nhau, thân thiết từ tấm bé, qua lại cũng đã nhiều năm, làm sao có thể quên được.” Triệu Tích Dương sẽ trở thành vết sẹo không thể xóa mờ trong cuộc sống sau này của Trần Hà.

“Được rồi! Không nói chuyện này nữa, thám tử Kỷ đến tìm cô Tô sao?”

Kỷ Lang gật đầu: “Nhưng tôi lại không biết Đường Đường dạy môn gì ở Đại học Y, cô có thể đưa tôi đi không?”

Trần Hà gật đầu: “Được chứ!”

Trần Hà đi về phía trước vừa đi vừa nói: “Anh là bạn trai của cô Tô mà cô Tô dạy khoa nào mà không biết sao. Thật không đúng rồi đó!”

Kỷ Lang lắc đầu: “Không phải là bạn trai, tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã, chỉ là vậy thôi.”

Trần Hà yên lặng, một lúc lâu sau mới đáp lời: “Hóa ra là như vậy sao. …”

Sau đó hai người chẳng ai nói thêm lời nào, chỉ là … đang trên đường tìm Tô Niệm Đường thì bọn họ gặp một người.

Là ba của Phạm Vân, Phạm Vĩ.

Từ ngày cô con gái qua đời, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, ông ta không lộ mặt nữa. Ông mặc bộ vest đen, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không thấy nửa điểm bi thương.

“Ông Phạm!”, Kỷ Lang ra hiệu Trần Hà đứng đây đợi, rồi tiến đến chào hỏi.

Phạm Vĩ nhìn về phía Kỷ Lang gật đầu: “Thám tử Kỷ, cám ơn anh đã giúp tìm ra hung thủ sát hại con gái tôi.”

Kỷ Lang bắt tay ông ta: “Ông Phạm khách sáo quá rồi, đây là chức trách của chúng tôi, không biết ông đến đây là …?”

Phạm Vĩ thở dài: “Tôi đến làm thủ tục cho Vân Vân. Bây giờ người không còn, mà ngay cả danh tiếng lưu lại trường học cũng không có. Đứa bé này, tôi đã nói rất nhiều lần, không được yêu đương, vậy mà không nghe.”

Kỷ Lang nhíu mày: “Đã lớn cả rồi, khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm, nhưng chuyện này không hề có quan hệ trực tiếp đến cái chết của cô ta.”

“Thôi người đã không còn, chẳng còn gì để nói. Thám tử Kỷ, ngày mai tôi còn ca giải phẫu, tôi đi trước đây.”

“Chào ông!”

“Cô biết về ba của Phạm Vân đến mức nào?”, sau khi Phạm Vĩ rời khỏi, Kỷ Lang và Trần Hà lại đi về phía trước. Anh luôn có cảm giác ông ta có gì đó, nhưng không thể diễn tả được.

Trần Hà lắc đầu: “Tuy rằng tôi rất thân với Phạm Vân nhưng từ trước đến nay cậu ta cũng chưa từng dắt tôi về nhà chơi, vì vậy tôi cũng hiếm khi gặp ba cậu ấy. Tôi chỉ nghe Phạm Vân nói ba cậu ta rất nghiêm khắc, còn mấy chuyện khác thì không biết.”

Kỷ Lang rơi vào trầm lặng, thân là một người cha đối mặt với cái chết của con mà lại có thể bình tĩnh được như thế sao, vẫn còn có tâm trí lên ca phẫu thuật? Trên người ông ta không nhìn thấy bất cứ biểu hiện nào của một người cha vừa mất đi đứa con của mình. Nếu ngày xảy ra án mạng, không có chứng cứ xác minh việc ông ta cả buổi tối đều trực ở bệnh viện, thì Kỷ Lang cũng sẽ hoài nghi Phạm Vĩ mới là hung thủ.

Đây thực sự là một gia đình kỳ quái …

“Cô Tô là giáo viên môn … A! Cô Tô đây rồi!”, Trần Hà chỉ tay vào một nam sinh đang sóng đôi cùng Tô Niệm Đường đi xuống.

Tô Niệm Đường vẫn chưa trông thấy bọn họ, còn Kỷ Lang lại có thể nhìn rõ Đường Đường và tên Cố Minh Sinh kia dừng lại nói chuyện, sau đó Tô Niệm Đường lấy tay sờ lên mặt của anh ta.

Cố Minh Sinh hơi khó chịu, nhanh chóng né sang một bên, Kỷ Lang mơ hồ nhìn thấy gương mặt tái nhợt và một vệt đỏ ửng.

Đường Đường đang cười rất vui vẻ, trông rất khoan khoái, thoải mái, là nụ cười mà Kỷ Lang chưa từng thấy bao giờ. Tự trong đáy lòng của anh dâng lên một cảm giác, chính bản thân anh cũng không hiểu nổi, nhưng chắc chắn không phải là cảm giác vui vẻ.

“Thám tử Kỷ, thật ra ba lần trước tôi vẫn cảm thấy khó mở miệng, nhưng bây giờ cả trường chúng tôi đều đồn ầm chuyện Cố Minh Sinh đang theo đuổi cô giáo Tô. Cô Tô bây giờ lại biến thành kẻ địch của nữ sinh toàn trường”, Trần Hà nhỏ giọng, “Thế nhưng thám tử Kỷ, tôi luôn ủng hộ anh. Nếu anh thích cô Tô thì phải cố lên vì cô Tô là người rất tốt.”. Trần Hà nói xong thì vẫy tay chào Kỷ Lang, rồi cô rời đi trước.

Kỷ Lang: “…”

“Đường Đường …”, Kỷ Lang cũng cảm thấy mình nên làm chuyện gì đó, không thể để tiểu thanh mai bị người khác ôm đi mất.

“Anh Kỷ Lang sao lại đến đây nữa ạ? Không lẽ lại có vụ án nào sao?”, Tô Niệm Đường nheo nheo mắt.

Kỷ Lang cứng họng … Không lẽ không có vụ án anh không thể đến tìm cô sao? Anh bước nhanh đến bên cạnh Tô Niệm Đường: “Anh tới đón em về nhà!”

Tô Niệm Đường hai mắt sáng rỡ: “Đón em về nhà!” Nỗi mừng vui này không hề giống với biểu hiện trước đó của cô. “Được! Em cũng vừa vặn hết giờ!”. Tô Niệm Đường trả lời nhưng sắc mặt vẫn nhìn qua phía Cố Minh Sinh: “Tôi về đây! Cậu nhớ uống thuốc đúng giờ, thiên tài mà không chịu uống thuốc cũng là kẻ ngu ngốc.”

Cố Minh Sinh tỏ ra xem thường, nghiêng đầu: “Cả ngày cứ nói chuyện vớ vẩn, Tô bà bà.”

Tô Niệm Đường: “…”

Kỷ Lang nhíu mày: “Đường Đường nói rất vớ vẩn?”

Tô Niệm Đường lắc đầu: “Anh Kỷ Lang đừng nghe cậu ấy nói. Cậu ta ác miệng lắm. Không phải đến đón em sao. Chúng ta mau về nhà thôi.”

Cố Minh Sinh đứng thẳng người, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Kỷ Lang: “Đây chính là người cô hay thường nhắc, Kỷ Lang …”, anh ta còn chưa nói hết lời Tô Niệm Đường đã nhanh chóng lấy tay che miệng anh ta lại, trừng mắt nhỏ giọng uy hiếp: “Cậu nói thêm một câu nữa xem, xem tôi trừng trị cậu thế nào.”

Dưới con mắt của Kỷ Lang, bọn họ thì cười đùa vui vẻ còn anh như kẻ ngoài cuộc đứng nhìn, Kỷ Lang liền cau mày, trong lòng càng thấy không thoải mái. Nhưng anh đâu có tư cách gì để xen vào, chỉ còn cách đứng một bên nhìn Tô Niệm Đường và Cố Minh Sinh thì thầm to nhỏ. Xong xuôi đâu đó, Tô Niệm Đường quay qua thản nhiên nói: “Đi thôi anh Kỷ Lang!”

Kỷ Lang nhìn về hướng Cố Minh Sinh gật đầu, ra hiệu chào tạm biệt nhưng lại nhận lãnh bóng lưng xem thường của anh ta.

Sinh viên bây giờ đứa nào cũng hung hăng như vậy sao? Đối với hành vi ấu trĩ của Cố Minh Sinh, Kỷ Lang khịt mũi coi thường.

Nhưng …

“Nam sinh vừa rồi là ai vậy?”, cho dù có khịt mũi coi thường Kỷ Lang vẫn không nén nổi tò mò, mở miệng hỏi.

Tô Niệm Đường đưa tay sửa lại mái tóc: “Cậu ta là một sinh viên, cũng là người bạn trong nước đầu tiên của em.”

Kỷ Lang biết, bởi vì từ tấm bé đã chứng kiến tận mắt cái chết của mẹ mình, do vậy ngoài mặt tuy Tô Niệm Đường trông vô tư, vui vẻ nhưng thực tế lại là một người không hề dễ dàng tin tưởng người khác. Về điểm này cả mẹ anh và anh đều nắm rõ. Ở nước ngoài hơn mười năm, suốt một đời học sinh cô không có lấy một người bạn thân.

Lần này, cô lại nói cậu nam sinh kia là bạn của cô.

“Cậu ta là người bạn đầu tiên của em, vậy anh không phải là bạn của em sao?”, Kỷ Lang có chút buồn rầu mở miệng, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân: Rõ ràng mình và cô bé là bạn thân từ nhỏ mà!

“Anh Kỷ Lang không phải là bạn đâu!”, Tô Niệm Đường cười cười, “Anh so với bạn bè còn đặc biệt hơn.”

Có một câu nói rất hay ‘Thanh mai là bạn thì quá tuyệt, nhưng tiến đến yêu đương thì chưa đủ’. Mà Tô Niệm Đường hiện tại đang cố gắng bù đắp khoảng thiếu hụt trong yêu đương ấy.

Kỷ Lang nghe những lời này trong nháy mắt cảm thấy phấn chấn hẳn: “Há há, đó là dạng nào?”

“Bây giờ vẫn chưa nói được!”, Tô Niệm Đường nháy mắt với Kỷ Lang, trong đôi mắt xinh đẹp ấy ánh lên chút gian xảo, phảng phất có rất nhiều chuyện cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Kỷ Lang bật cười, rốt cục thần thần bí bí chuyện gì đây?

“Anh Kỷ Lang hôm nay đến tìm em là có chuyện gì vậy?”, Tô Niệm Đường rất tự nhiên đi sát vào Kỷ Lang, vòng tay qua tay Kỷ Lang kéo lại.

Kỷ Lang giật mình, nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vòng bên tay của mình, khóe môi bất giác cong lên: “Em cũng nhận được điện thoại của mẹ anh rồi, ngày mai thứ bảy bà muốn chúng ta về ăn cơm. Vì vậy anh hôm nay đưa em đi mua mấy món em thích, mai mang về nấu ăn.”

Tô Niệm Đường nhướng mày: “Hay lắm, dì cũng nói em về ăn cơm, em cũng nghĩ sẽ đi siêu thị mua chút gì đó, không ngờ anh Kỷ Lang cùng đi với em”, Tô Niệm Đường ngừng một chút, “Chúng ta ngày mai qua sớm một chút, em giúp dì làm cơm, ngày mai có nhiều người.”

“Đâu có nhiều, chỉ có em, anh và Kỷ Sóc”

Tô Niệm Đường lại nở nụ cười thần bí: “Có thể như vậy ... Nhưng mặc kệ nhiều người hay ít người, em cũng muốn giúp dì làm cơm … À! Đúng rồi, món ngày mai em nấu anh Kỷ Lang không được ăn!”

Kỷ Lang kinh ngạc: “Tại sao?”, có bao giờ mà thức ăn dọn sẵn trên bàn mà không được ăn không? Còn nữa, đã là món Đường Đường nấu anh nhất định phải ăn.

“Bởi vì em đã nói, em sẽ không nấu cơm cho anh nữa. Vì lẽ đó, anh Kỷ Lang à những món ngày mai do em nấu anh không được phép ăn!”, trong lời nói của cô mang theo chút nũng nịu, nhưng cũng có phần nghiêm túc, dường như ẩn phía sau là một toan tính gì đó.

Kỷ Lang trở nên ngang ngạnh: “Được! Không ăn thì không ăn …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.