Tạ Tri Vi nằm ở trên giường khoảng một ngày một đêm.
Kể từ lúc sống lại cho tới nay, hắn đầu tiên là trốn đông trốn tây đồng thời lo lắng muốn nát tâm cho nam chính, sau đó lại mệt mỏi ứng phó khi bị nam chính dây dưa cùng với cứu Sở Tri Thị, không có một ngày được yên ổn.
Một giấc này ngủ đến trời đất mù mịt, đợi hắn tỉnh lại, đã là buổi sáng của ngày thứ ba. Hắn ngồi dậy ở trên giường, trong miệng vẫn còn hương vị thảo dược nhàn nhạt, hơn phân nửa là Mục Hạc nhân lúc hắn đang ngủ đút cho hắn uống.
Tạ Tri Vi ma xui quỷ khiến nghĩ, chắc không phải là…… miệng đối miệng đấy chứ?
Ngay sau đó, hắn giơ tay tự tát cho mình một cái, vườn không nhà trống, suy nghĩ lung tung cái gì! Còn chưa có làm gì, ngược lại trước tiên đã bị nghịch đồ kia lưu lại bóng ma bị tẩy não rồi sao?
Nói thật, lúc này hắn có chút hối hận. Đêm đó nghe nam chính kể lại cảnh ngộ thê thảm của đời trước, lúc ấy vì quá mệt nhọc, không cẩn thận đã bị mềm lòng, mà một khi mềm lòng thì không kịp khống chế đã an ủi mấy câu —— có điều, nam chính thê thảm cũng là sự thật.
Nhưng phía sau mỗi một nam chính hắc hóa, đều được xây dựng trên cả trăm câu chuyện xa xưa cực kỳ bi thảm. Nếu kể ra từng vụ từng việc, hắn phải mềm lòng đến khi nào mới xong?
Tạ Tri Vi thử đề linh lực, phát hiện nó đã khôi phục được rất nhiều.
Căn phòng trống vắng bị ánh nắng soi sáng rực rỡ, Mục Hạc thì không còn ở đây. Thế này thật đúng lúc, nếu hắn ta có mặt, hôm nay đoán chừng hắn sẽ không đi được.
Tạ Tri Vi thầm nghĩ: Trước khi đi, cũng nên nhìn xem tiểu tử kia có phải thật sự đã không sao rồi không, bằng không chuyến này tới đây còn ý nghĩa gì nữa?
Mành trướng dệt bằng tơ tằm Thiên Sơn Tuyết rũ trên đầu giường, hắn không chút do dự giật xuống một mảnh che lên mặt, sau đó cầm Thanh Bình Kiếm đi ra ngoài.
Vừa đẩy cửa, thị vệ canh gác lúc này bỗng nhiên cực kỳ nhạy bén, lập tức đồng loạt nhìn qua: “Ai?”
Đậu xanh? Nhạy cảm như vậy, sao lúc trước Doãn Thương Sơn công khai xông vào dễ dàng thế hả?
Nhưng nhạy bén thì nhạy bén, thân thủ mấy thủ vệ này rốt cuộc vẫn kém Tạ Tri Vi xa đến vạn dặm. Không đợi bọn họ bước ra được một bước, Tạ Tri Vi đã phi thân lên, như một chiếc lông nhạn trong cơn gió lớn, nhẹ nhàng và nhanh chóng, chớp mắt đã bay về phía chỗ núi đá thấp thoáng sâu trong lâm viên.
Đợi đám thủ vệ kịp phản ứng, Tạ Tri Vi đã xuôi theo dải rừng ngút mắt bay qua mấy cái viện lạc. Hắn cũng không hề khẩn trương bọn họ sẽ đuổi theo, hắn ngủ thoải mái trong căn phòng kia lâu như vậy, hơn phân nửa là Mục Hạc đã sớm dặn dò.
Có điều…… Luôn cảm thấy quái quái chỗ nào.
Tạ Tri Vi không rảnh lo ngẫm nghĩ, chủ yếu vì trong tầm mắt hắn đột nhiên xuất hiện hai người.
Ngày này là một ngày nắng đẹp, sương mù sớm đã bị xua tan, rừng phong đỏ trở nên vô cùng sáng sủa. Trong đình, Doãn Thương Sơn mang theo khuê nữ nhà ông ta thả diều ngay trên hòn núi giả, từ xa đã có thể nghe thấy Doãn Vô Song hô to gọi nhỏ các câu kiểu như “Cao chút, cao thêm chút nữa”.
Hai người là khách quý của vương phủ, thế nhưng Mục Hạc và Cửu Châu Vương không có ai tới tiếp đón, phía dưới núi đá chỉ có một vòng thủ vệ vây quanh.
Tạ Tri Vi vừa mới chuẩn bị đi vòng qua, Doãn Vô Song đang đứng nhảy nhót trên núi đá lòng bàn chân chợt giẫm vào hư không, đột nhiên lảo đảo ngã xuống.
Mà phương hướng nàng ngã xuống, không nghiêng không lệch, vừa vặn cách cánh rừng rậm chỗ Tạ Tri Vi đứng có hơn ba trượng. Tạ Tri Vi trong giờ này khắc này trở thành người cứu viện thuận tiện nhất.
Biến cố phát sinh đột nhiên, Tạ Tri Vi căn bản không kịp suy tư chuyện này chuyện kia.
Doãn Vô Song kêu to loạn lên: “Cha, cứu con!”
Nàng cực kỳ hoảng sợ, thế nhưng tu vi của Doãn Thương Sơn dù sao cũng có hạn, ông ta chạy tới hai ba bước, cũng cùng nhảy xuống theo, có điều rõ ràng đã không còn kịp nữa.
Thân thể cấp tốc rơi xuống dưới, Doãn Vô Song tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại, cú ngã trên mặt đất này nhất định là sẽ rất đau.
Nhưng mà nàng đã không chờ được đau nhức như trong dự tính, nàng kinh ngạc mở mắt ra, phát hiện cha nàng đang đứng ở một bên nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc còn hơn cả nàng. Nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, trước mắt là một gương mặt bị che khuất phân nửa.
“A ——”
Doãn Vô Song sợ tới mức đột nhiên hét ầm lên, Tạ Tri Vi bị nàng làm cho giật nảy mình, tay run một cái ném cả người nàng đi ra ngoài.
Doãn Thương Sơn thấy thế chạy nhanh đi tiếp đón—— vẫn như cũ bị chậm một bước, Doãn Vô Song rốt cuộc vẫn ôm đường sỏi đá. Tạ Tri Vi yên lặng nói ở trong lòng: Rời nhóm đi đại huynh đệ.
Doãn Vô Song bị té ngã eo lưng đều đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nhúm, Doãn Thương Sơn vội vã chạy tới dìu đỡ. Nàng bĩu môi một phen đẩy ra, mới vừa ngẩng đầu chuẩn bị nổi đóa, chợt há miệng kinh ngạc: “Là ngươi!”
Thời điểm Tạ Tri Vi ở Kim Quang Thiền Tông lúc nào cũng che mặt gặp người, lúc này đụng trúng Doãn Vô Song cũng xem như oan gia ngõ hẹp.
Doãn Thương Sơn đề phòng nhìn thoáng qua Tạ Tri Vi, kéo Doãn Vô Song ra phía sau lưng: “Nữ nhi, con quen người này sao?”
“Không sai.” Doãn Vô Song ngữ khí không tốt nói, “Cha, hắn chính là người mà con từng kể với cha, tên xấu xí ở Kim Quang Thiền Tông đoạt tôm hùm đường nhân của con!”
“Thì ra là hắn?” Sắc mặt Doãn Thương Sơn thay đổi, nhìn về phía Tạ Tri Vi hỏi: “Ngươi chạy đến phủ Cửu Châu Vương để làm gì? Có phải lại tới khi dễ nữ nhi của ta không?”
Đậu xanh có lầm không đó, khuê nữ của ngươi không khi dễ người ta đã là không tệ rồi.
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến: con hàng này quả nhiên là cùng một giuộc với Cửu Châu Vương. Một kẻ sủng con trai không tưởng nổi, một kẻ sủng con gái không nói lý.
Nhưng Tạ Tri Vi tỏ vẻ không chút sợ hãi, ngoại trừ nam chính, không có ai có thể ngăn được Bích Hư chân nhân hắn!
Tạ Tri Vi lạnh lùng xoay người, chỉ để lại cho bọn họ một cái bóng lưng tiên phong đạo cốt, Thanh Bình Kiếm ở trong tay lấp lóe quang hoa. Hắn dự định ngự kiếm, chờ bay cao một chút rồi lấy thần thức ra quét thử một vòng, cho dù có bị phát hiện, cũng dễ dàng thoát thân.
Lúc này Doãn Vô Song bỗng nói một câu truyền vào lỗ tai hắn: “Cha, mau gọi người tới bắt hắn lại. Tên xấu xí này nhất định là muốn tới cứu lão đạo sĩ và nữ nhân áo trắng kia.”
Lão đạo sĩ? Nữ nhân áo trắng?
Thân hình Tạ Tri Vi thoáng lung lay, kiếm ở trong tay suýt chút nữa rớt xuống.
Doãn Thương Sơn nghi hoặc không thôi: “Sở Thành chủ sao? Nữ nhi, sao con lại quen biết bọn họ?”
“Con đương nhiên biết.” Doãn Vô Song nói chắc như đinh đóng cột, “Lúc con ở Thiền Tông, là nữ nhân áo trắng kia cùng với hắn cùng nhau……”
Một giọng nói nặng nề đánh gãy nàng: “Lời cô nương vừa nói…… là thật sao?”
Tạ Tri Vi xoay người, đôi mắt lộ ra thần sắc nghiêm nghị.
Sở Tri Thị bị dây xích huyền thiết trói gô, cả người thẳng tắp dựa trên vách đá. Quanh thân hắn tràn ngập hắc khí, nửa người đã không còn tri giác. Ngay cả cánh tay bị dập nát kia cũng trở nên mất cảm giác, không giống như là một bộ phận trên cơ thể hắn.
Hơi thở hắn đã yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng nói: “Như thế này mà xem là bản lĩnh sao? Ngươi cải trang thành…… dáng vẻ Nhị sư huynh lừa hai người chúng ta tới đây, người của phủ Cửu Châu Vương …… Quả nhiên chỉ biết dùng loại…… mánh khóe đen tối…… Ặc——”
Bỗng nhiên có một bóng roi vung tới, hắc khí chuyển động, toàn bộ đều bổ nhào lên trên người hắn.
Đầu Sở Tri Thị hơi nghiêng lệch qua một bên, đôi mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đã mất đi ý thức.
Tình trạng thê thảm này khiến Đạm Đài Mộng không nỡ nhìn, nàng không khỏi ngẩng đầu lên chất vấn: “Rốt cuộc Sở tiền bối đã làm gì mà các người đối đãi như vậy?”
“Trước kia bẻ gãy cánh tay của thế tử, sau đó làm tổn hại uy nghiêm của vương gia, chẳng lẽ lý do như vậy không đủ để giết hắn sao?” Giọng điệu Vô Nhan thản nhiên, nói như là chuyện đúng lý hợp tình.
“Vậy còn ta?” Đạm Đài Mộng cực kỳ khó hiểu, “Ta chỉ xông vào vương phủ có một lần, rơi vào tay các người muốn phạt cũng được muốn giết cũng không sao, tại sao còn không ra tay?”
Kỳ thật điểm này Vô Nhan cũng không hiểu lắm. Hắn vừa định tùy tiện tìm một cái lý do qua loa lấy lệ, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh: “Giữ ngươi lại, tất nhiên là còn có tác dụng khác.”
Vô Nhan tức khắc khom người thi lễ với người tới: “Tham kiến thế tử.”
“Ừm.”
Mục Hạc chậm rãi bước xuống bậc thang, áo trắng phất qua rêu xanh trên lan can, hắn nhìn hai người bị nhốt trong lao tù, trên mặt không chút biểu cảm.
Đạm Đài Mộng vừa thấy hắn, một tràng tiếng nghi hoặc lập tức thốt ra: “Mục Hạc thế tử, ngài sai người kia dịch dung thành ân công…… Hành tung của chúng ta, cũng là ngài tiết lộ cho hắn? Lúc trước ngài ra tay tương trợ, đều là cố ý biểu hiện giả tạo sao?”
Mục Hạc nhàn nhạt đáp: “Không sai.”
Vô Nhan lui ở một bên: “Thế tử cao minh.”
Đạm Đài Mộng tốn một lúc lâu vẫn nói không nên lời, sau nửa ngày mới lấy hết can đảm hỏi: “Vậy ân công đâu? Ngài đã làm gì hắn rồi?”
Mục Hạc bỗng nhiên nói: “Vô Nhan, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, thế tử.” Vô Nhan lấy từ trong tay áo ra một thứ, đưa đến trước mặt Mục Hạc, “Lúc trước thế tử từng nói, nếu như gặp người thân mặc đạo bào màu xanh đen, thì dùng vật ấy chế phục hắn ta cùng nhau mang về, thuộc hạ không có nhìn thấy, nay xin trả vật này lại cho thế tử.”
“Ngươi tạm giữ lại đi, có lẽ ngày sau còn cần dùng tới.”
Vô Nhan cảm thấy lời nói này không có gì đặc biệt, nhưng khóe miệng thế tử nhà mình dường như hơi cong lên một chút, hình như còn…… rất ôn nhu?
Vô Nhan áp xuống nghi hoặc trong lòng, bước nhanh lui ra ngoài.
—— ra tay giúp thế tử chỉ là một việc nhỏ, giúp vương gia tìm hiểu đủ chuyện liên quan đến thế tử mới là hàng đầu, hắn muốn đem những gì nhìn thấy nghe thấy mấy ngày nay nhanh chóng báo cho vương gia biết.
Mục Hạc đối mặt với lao tù, khoanh tay nói: “Sư tôn, người dĩ nhiên là rất tốt.”
Đạm Đài Mộng quả quyết nói: “Ta không tin ngài. Có điều……”
“Cái gì?”
“Ân công tất nhiên không có bị ngài bắt được, nếu không, quang hoa màu trắng quấn quanh khóa huyền thiết trên tay ngài đã sớm có tác dụng. Đúng không?”
Lời này của Đạm Đài Mộng rõ ràng là đang khiêu khích, ý cười trên mặt Mục Hạc dần dần trong sáng, nhưng hắn rất nhanh đã thu hồi sắc mặt, xoay người đi ngay.
Đạm Đài Mộng cảm thấy không thể hiểu được, nhưng vẫn thở dài, thẳng thắn nói: “Thế tử, ngài đang trốn tránh sao? Ngài ngoan độc như thế, có thù oán tất báo, cho dù ngoài mặt làm đủ bộ dáng, bên trong cũng vẫn như cũ khác xa ân công cả ngàn dặm. Trước mắt ân công tạm thời bị ngài che dấu, nhưng một khi hắn biết hành động của ngài, hắn…… nhất định sẽ vô cùng thất vọng.”
“Phải không?” Bước chân Mục Hạc thoáng dừng lại, tựa như tự nói với mình: “Bổn thế tử cũng là vô cùng khó khăn.”
“Lời này của thế tử thật kỳ quái.” Đạm Đài Mộng lắc đầu nói, “Là có người buộc ngài làm xằng làm bậy sao? Hay là có người ép buộc không cho ngài một lòng hướng thiện?”
Mục Hạc tựa như thở dài: “Quả thật……”
“A?”
Trong mắt Mục Hạc mơ hồ lộ ra vẻ hung tàn, giọng điệu vẫn mây trôi nước chảy nhẹ nhàng như cũ: “Bổn thế tử từng thề, người khi dễ ta sẽ chết không được tử tế. Nếu không, ta sẽ chết không được tử tế.”
Đạm Đài Mộng bị những lời này khiến cho chấn động đến sửng sờ: “Ngài……”
Mục Hạc cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, vung tay lên, kết giới kín không kẽ hở bao vây lao tù tầng tầng lớp lớp, hắc khí tiếp theo đó quấn quanh khóa chặt ở bên ngoài, vô cùng kín kẽ.
Lao tù rất nhanh đã không còn một bóng người, nhưng qua hồi lâu, ở nơi góc chết mà ánh đèn không thể chiếu tới, có một bóng dáng chầm chậm đi ra.
Tạ Tri Vi che miệng mũi lại thật chặt, áp chế linh lực gần như trống không. Hắn chậm rãi nhìn về phía lao tù bị kết giới bao vây cực kỳ bền chắc, hồi lâu, siết chặt Thanh Bình Kiếm ở trong tay.