Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 100: Chương 100: Cá chép băng




Biến cố đột nhiên xảy ra, Tạ Tri Vi tự nhận tất cả đều là lỗi của hắn.

Mục Hạc là loại người gì, hắn nên hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng trải qua mấy lần, hắn luôn bị dáng vẻ bị thương yếu thế đầy giả tạo của Mục Hạc che mờ mắt.

…… Cũng không thể nói là che mờ mắt. Bị thương là thật, yếu thế là thật. Nhưng Mục Hạc tàn nhẫn độc ác, cũng là thật. Thế này vốn không có mâu thuẫn, con báo ăn thịt uống máu, còn có lúc làm nũng cơ mà.

Tạ Tri Vi cười khổ.

May mắn là hắn gặp được “người quen cũ” Doãn Vô Song, nói dăm ba câu để lộ ra ngoài. Bằng không cứ như vậy mà đi mất, bảo hắn làm sao xứng đáng với lòng tin của phô mai và Mộng Mộng đây?

—— giả vờ thả người đi, sau khi thăm dò thì bắt trở về ngược đãi gấp đôi. Đây tuyệt đối là chuyện mà nam chính có thể làm ra được.

Đặt vào trước kia, Tạ Tri Vi hắn nhất định sẽ không bất cẩn bỏ đi như vậy, cũng sẽ không yên tâm đối với nam chính như thế. Nói cho cùng, kể từ thời khắc Mục Hạc thổ lộ với hắn, tất cả trận địa của hắn đều trở nên rối loạn.

Hắn có thể chủ động trở về, chắc chắn là nam chính rất vui mừng, Nếu như hắn không trở về…… cái khóa huyền thiết kia ở trong tay Vô Nhan đúng là chuẩn bị sẵn cho hắn.

Hơn nữa Tạ Tri Vi phát hiện vấn đề còn lớn hơn. Mâu thuẫn giữa hắn và Mục Hạc, trọng điểm không phải vì Mục Hạc có ý muốn bám dính lấy hắn, mà do thiết lập tính cách của Tạ Tri Vi hàng thật với thiết lập tính cách của Mục Hạc căn bản có tồn tại xung đột.

Có thể mang bi kịch của nước tương đời trước ra làm so sánh: Tạ Tri Vi hàng thật càng lương thiện hơn Thẩm U, Mục Hạc sẽ càng ác hơn Minh Không.

Đương nhiên, Mục Hạc nhờ có Tạ Tri Vi hắn ở đây mà biết thu liễm lại bớt. Nhưng mà, mẫn cảm, đa nghi, hung tàn, khát máu tất cả những mặt âm u mà một nam chính hắc hóa cần có thì hắn ta đều có đủ, hắn ta đối xử với những người lại không hề khắc chế một chút nào.

Trình Đạo Tú, Bạch Dự, Bạch Kiến Trứ cùng với những người kiếp trước kiếp này từng khi dễ Mục Hạc, đều đã bị hắn giải quyết từng người từng người một. Đối với những việc này, Tạ Tri Vi hoặc là làm một độc giả vỗ tay khen hay, hoặc là làm một người qua đường hờ hững đứng xem—— bởi vì tất cả không có nửa xu liên quan tới hắn.

Nhưng thời gian lâu dài, chỗ tai hại liền xuất hiện.

Trong tiểu thuyết chỉ là mấy trang thây chất đầy đồng, giống như giỡn chơi, độc giả cảm thấy sảng khoái. Thực tế thì sao, một Sở Tri Thị có quan hệ với hắn ta hơi tốt một chút còn bị hắn ta nhìn không vừa mắt chặt đứt cánh tay, quất cho mấy roi. Về sau nam chính không ngừng khai thác bản đồ, tất nhiên sẽ đối đầu với Đạo Tông. Hai người Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ có cốt khí cứng rắn, Sở Tri Thị lại từng có thâm thù đại hận với hắn ta, Đạo Tông tuyệt đối sẽ không cúi đầu.

Mục Hạc có thể cho đối xử khác biệt không? Hay là giống như những thế lực đối lập đã bị hắn tiêu diệt kia, cũng sẽ tận diệt hết sạch?

Tạ Tri Vi lẩm bẩm nói: “Mẹ nó thì ra đây chính là cuộc sống……”

“Sư tôn đang nói cái gì vậy?”

Đột nhiên, một giọng nói khiến hắn kinh hãi chấn động toàn thân.

Tạ Tri Vi ngẩng đầu, trước cửa viện lạc ở dưới tàng cây, Mục Hạc đã thình lình đứng đó.

Từ lúc lần mò ra khỏi địa lao, Tạ Tri Vi lang thang không có mục đích cả ngày, trốn thì trốn không được, ở lại thì bó tay hết cách. Lúc này linh lực của nam chính hùng hậu, muốn phá vỡ kết giới mà hắn ta giăng bên ngoài nhà lao không phải là chuyện chỉ trong một lát.

…… Cuối cùng vẫn là quay về chỗ cũ.

Tạ Tri Vi ổn định tinh thần, nói: “Không có gì.”

Mục Hạc mỉm cười chào đón: “Sư tôn đã đi nơi nào, đệ tử vẫn luôn đợi người.”

Chậc, có rồi.

Xem ra, lại đến thời điểm tranh đua kỹ thuật diễn.

Tạ Tri Vi không chút biến sắc: “Tùy tiện đi nhìn một chút.”

“Nếu là như thế, sao không đợi đệ tử trở về dẫn đường cho sư tôn.” Hai người cùng nhau đi vào viện, Mục Hạc tha thiết nói, “Mặc dù vương phủ không có nhiều linh khí như Đạo Tông nhưng có rất nhiều chỗ tuyệt diệu, đệ tử có thể giải thích cho sư tôn biết một hai.”

Tạ Tri Vi ngừng bước chân, không nói gì.

Mục Hạc quan sát vẻ mặt của hắn, thử hỏi: “Sư tôn, có phải đệ tử đã nói sai cái gì rồi không?”

“Ngươi thật sự tin tưởng là vi sư chỉ đi ra ngoài ngắm phong cảnh sao?” Tạ Tri Vi nhìn thẳng hắn: “Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, một vị khách không mời mà đến như ta ở chỗ này ngắm phong cảnh, loại lý do vụng về như vậy mà ngươi cũng tin sao?”

Mục Hạc nhìn sang đây, ánh mắt sáng rực: “Sư tôn nói cái gì, đệ tử đều tin hết.”

Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: “Ta lừa ngươi đấy.”

Vẻ mặt Mục Hạc cứng đờ, không khí nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Sau một lúc lâu, Tạ Tri Vi lại nói: “Ta lúc đầu vốn định rời khỏi nơi đây.”

Theo sau chữ cuối cùng rơi xuống đất, toàn bộ khí sắc của Mục Hạc đều trở nên ảm đạm: “Đệ tử biết mà.”

Người mà hắn chân chính muốn có được trên thế gian này, chỉ có một mình sư tôn.

Đồng thời, trên thế gian này, duy nhất chỉ có sư tôn là khiến cho hắn bó tay hết cách…… Vì sao luôn muốn rời khỏi hắn? Hắn đã ẩn nhẫn chịu đựng như thế còn chưa đủ sao!

Hắn nhìn chằm chằm Tạ Tri Vi, chậm rãi lui ra sau. “Đệ tử…… Tình nguyện nghe sư tôn nói dối.”

Tạ Tri Vi trong tầm mắt hắn gần như vậy, rồi lại phảng phất xa đến thế.

Mục Hạc cố gắng duy trì bình tĩnh, dục niệm trong lòng lại không ngừng kêu gào: giữ lấy sư tôn, giữ người ở lại, sư tôn sẽ không bỏ về nữa!

Hắn mạnh mẽ nhắm nghiền mắt, ngay lập tức, kết giới khổng lồ tựa như tầng mây trắng đen đan xen phủ xuống, bao trùm lấy Tạ Tri Vi cùng với toàn bộ viện lạc vào bên trong.

Khóe môi Tạ Tri Vi khẽ cong lên một chút không dễ phát hiện, tiếp theo đó mỉm cười, trong chớp mắt dáng vẻ lãnh đạm vừa rồi biến mất hầu như không còn.

Mục Hạc còn đang canh cánh trong lòng, mặt mũi tràn đầy u ám, thấy thế ngây ngẩn cả người.

Tạ Tri Vi thở dài: “Ta ban đầu vốn định đi rồi, nghĩ đến ngươi sẽ không vui vẻ, liền quay trở lại.”

Mục Hạc ngốc ngốc nhìn hắn, đầu óc nhất thời không cách nào vận chuyển.

Sư tôn đi…… Lại trở về? Là thật sao?

Tạ Tri Vi đội lấy hào quang thần tượng che trời lấp đất, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Bây giờ vi sư không đi nữa. Mặc kệ ngươi có tin hay không, vi sư quả thật không thể buông bỏ ngươi……”

“Tin, đệ tử tin tưởng!” Mục Hạc gật đầu liên tục, đôi gò má đỏ bừng kéo dài đến lỗ tai. Dừng một chút, hắn áy náy nói: “Vừa rồi là do đệ tử sai, đệ tử không nên lấy kết giới giam cầm sư tôn, lập tức sẽ……”

“Không cần.” Tạ Tri Vi xua xua tay, “Kết giới này cứ giữ lại đi, tránh cho trong lòng ngươi không được yên.”

Cả người Mục Hạc giống như kẻ ngốc không biết nên nói cái gì, hắn còn chưa thoát ra khỏi nỗi vui mừng quá lớn.

Tạ Tri Vi âm thầm lau mồ hôi, thật là một nước cờ hiểm. Nhưng có vẻ như hiệu quả…… Cũng không tệ lắm nhỉ?

Quả nhiên nam chính một khi đã cong, chỉ số thông minh cũng không thường xuyên online.

Tính hướng chạy lệch sẽ hại chết người!

Tạ Tri Vi cố tình hỏi: “Sao? Ngươi không muốn ư?”

“Tất nhiên là muốn! Đệ tử đều nghe theo sư tôn!” Mục Hạc kích động đến hốc mắt nóng lên, “Sư tôn bôn ba cả ngày, mời mau vào phòng nghỉ ngơi, đệ tử tự mình dặn dò phòng bếp chuẩn bị cơm.”

Tạ Tri Vi trong lòng khẽ động, gật đầu: “Mấy món lúc trước vi sư thường ăn, cố gắng đừng để thiếu.”

“Đệ tử tuân mệnh!”

Sau khi trưởng thành Mục Hạc luôn luôn bình tĩnh, cả người giống như một đóa sen trắng trầm lặng trong đêm tối, mang theo chút khí chất u buồn. Lúc này…… lại giống như một thiếu niên mười sáu, mang theo tươi cười, một đường chạy chậm tới phòng bếp.

Bên trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả thủ vệ, Tạ Tri Vi không chút chớp mắt trở về phòng. Hắn đóng cửa lại, vô cùng đắc ý giơ lên hai ngón tay hình chữ V: bước đầu tiên của kế hoạch, thành công!

Lúc trời tối, Mục Hạc dẫn theo một đội người mênh mông cuồn cuộn tiến vào phòng, chỉ chốc lát sau, mâm vàng chén ngọc dọn đầy một bàn.

Tạ Tri Vi ngồi vững vàng mặt không gợn sóng, chỉ hơi liếc mắt nhìn một chút.

Cũng may hắn là người từng trải việc đời, nếu đổi thành Tạ Tri Vi hàng thật ngồi ở đây, đoán chừng sẽ đau lòng chết mất. Chỉ tính riêng một cái mâm thôi, đủ cho hắn ta mua bao nhiêu bộ đạo bào mới hả?

Đám nô tài kia thu xếp xong thì rất biết điều mà lui ra ngoài, cửa phòng cũng đóng lại. Mục Hạc bước tới dìu đỡ Tạ Tri Vi: “Đệ tử dặn dò thêm vài món ăn, sư tôn nhìn xem có hài lòng không?”

Lòng hắn tràn đầy chờ mong, nhưng Tạ Tri Vi lại cố tình không nhìn, chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh rồi nói: “Ngồi xuống đi.”

Mục Hạc tuy rằng không hiểu ý, vẫn đáp một tiếng vâng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau đó hắn ta được sủng mà kinh hãi.

Tạ Tri Vi nắm chặt cổ tay của hắn, ấn hai ngón tay lên phía trên. Mục Hạc nhận ra đây là đang bắt mạch cho mình, nhưng tâm trí hắn vẫn không kiểm soát được, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Đầu ngón tay kia tuy rằng ấm áp, rồi lại tựa như tia lửa bắn lên giấy dầu, khiến cho trên người trong lòng hắn đều đồng loạt nóng lên.

Lại nói, hắn đã lâu lắm rồi chưa từng được thân cận với sư tôn. Cho dù, loại thân cận kia chỉ là dùng Hắc Liên phong bế ý thức của sư tôn trong thời gian ngắn, sau đó thừa nước đục thả câu. Nhưng có chút ít còn hơn không, ít nhất sư tôn không biết, sẽ không trách hắn.

Vậy tối nay sư tôn ngủ lại, chẳng lẽ lại có thể…… Nếu như tiến thêm một bước, lại sẽ như thế nào?

Mục Hạc mơ tưởng viển vông, Tạ Tri Vi giống như không phát hiện ra hắn đang đỏ mặt lên, chỉ sờ soạng trong chốc lát rồi buông tay nói: “Tất cả đã bình thường, linh lực cũng dồi dào, vi sư yên tâm rồi.”

Mục Hạc yên lặng rút tay về, vậy mà có chút tiếc nuối mình hiện tại không bị lên cơn ảo giác.

Tạ Tri Vi đứng dậy đi tới ngồi xuống bên bàn tiệc, đối mặt với một bàn đầy món ngon, thận trọng mà bình tĩnh.

Nội tâm hắn đang không ngừng gào thét: Vì cái lông gì lúc đang làm chuyện lớn lại dọn mỹ thực lên ê này, bốn năm trước cái bàn tiệc kia ở Phi Hoa Trấn còn chưa được ăn, bây giờ khó khăn lắm mới có đồ ăn ngon lại chỉ có thể nhìn bằng hai mắt, thật không có thiên lý!

Mục Hạc không ngừng bận rộn gắp đồ ăn, xếp đầy một đĩa đẩy tới trước mặt Tạ Tri Vi: “Mời sư tôn dùng.”

Tạ Tri Vi chỉ gắp một chút, chậm rãi nhai hai cái thì ngừng đũa, sắc mặt lộ vẻ lo lắng: “Đồ đệ, ba đóa hoa sen trên người của ngươi không thể hoàn toàn sáp nhập, cứ như thế mãi tất sẽ xảy ra sai lầm, phải cẩn thận mới được.”

Mục Hạc vốn không di chuyển ánh mắt chỉ lo nhìn hắn ăn, nghe vậy vội nói: “Tạ ơn sư tôn quan tâm, đệ tử không sao.”

“Liên tục xuất hiện ảo giác, sao lại nói là không sao?”

“Là thật đó, đệ tử đã tìm được……” Mục Hạc ngưng lại, mỉm cười nói: “Sư tôn cứ yên tâm đi, tình trạng này sẽ không kéo dài lâu đâu.”

Thật sự là sẽ không quá lâu, nhưng phương pháp cụ thể, không thể để cho sư tôn biết.

Người nhất định sẽ ngăn cản.

“Vậy thì tốt rồi.” Tạ Tri Vi cũng không hỏi nhiều, kẹp lấy một lát thịt trắng như tuyết ở trên mâm, “Đây là món mà thường ngày vi sư thích ăn, ngươi nếm thử xem.”

Mục Hạc lòng mang tâm sự nặng nề đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên không kịp phòng bị thì chiếc đũa kẹp lát thịt đã đưa tới bên miệng. Mà gương mặt mỉm cười của Tạ Tri Vi gần trong gang tấc, dưới ánh nến trong sáng thanh tú, có chút không chân thật.

Mục Hạc vô ý thức cắn vào, máy móc nhai ở trong miệng.

Tạ Tri Vi gần như là nhìn hắn không chớp mắt, thẳng đến khi hắn nuốt xuống, trong mắt mới lóe lên một tia gian xảo: “Hương vị thế nào?”

Mục Hạc căn bản không để ý đó là món gì, càng miễn bàn ăn có ngon hay không, động tác này của Tạ Tri Vi khiến cho toàn thân hắn lâng lâng.

Hắn bắt đầu ảo tưởng không thực tế, nói không chừng sư tôn đã thật sự động tâm với hắn. Hắn không còn là thiếu niên gầy yếu của năm đó, mà sư tôn cũng biết hắn đối với người có tâm tư gì, hắn lúc trước còn cưỡng ép mạo phạm sư tôn.

Sư tôn không phải không biết hành động này có ý nghĩa như thế nào.

“Nếu không……” Mục Hạc đỏ mặt nói: “Sư tôn làm lại lần nữa đi, đệ tử nhất định sẽ nhấm nháp tỉ mỉ, đem tất cả cảm nhận nói cho sư tôn biết.”

Tạ Tri Vi lại buông đũa xuống, thở dài: “Đoán chừng là đủ rồi.”

Mục Hạc không rõ ràng cho lắm: “Sư tôn đang nói gì vậy?”

Tạ Tri Vi mắt điếc tai ngơ, đứng dậy đi mở cửa.

Mục Hạc cũng định đứng dậy theo, bỗng nhiên trước mắt bỗng hoa lên, đồng thời, toàn bộ khoang miệng cùng với yết hầu trở nên bỏng rát. Hắn tức khắc ngã ngồi trở về, lại ngẩng đầu lần nữa, trong tầm mắt tràn đầy ánh sao đom đóm chiếu ra thân ảnh Tạ Tri Vi đơn độc đứng trước cửa. Cùng lúc đó cái kết giới ngoài cửa mà hắn vừa mới ném ra, đã xuất hiện khe hở cao thấp không đồng đều, quang hoa quanh khe hở đang từ từ suy yếu, mắt thấy sắp sụp đổ tới nơi.

Hắn kinh ngạc gọi: “Sư tôn…… Khụ khụ…… Đệ tử lại thấy…… Ảo giác sao?”

Tạ Tri Vi vô cùng thong thả quay người lại: “Không, ngươi đã bị dị ứng.”

Mục Hạc tức khắc mở to đôi mắt.

“Không thể nào…… Thứ đó…… Không có hương vị…… Sư tôn cũng sẽ…… không nhẫn tâm…… Khụ……” Một tay hắn che lại yết hầu sắp hít thở không thông, một tay ấn xuống ghế ngồi, giãy giụa muốn đứng lên.

Tạ Tri Vi lui về phía sau một bước, một thân đạo bào phiêu diêu trong gió.

Mục Hạc thấy động tác tránh né này của hắn, cả người đột nhiên yên tĩnh. Gần như là cùng một lúc, toàn bộ kết giới kia đều tiêu tán.

“Mùi vị thanh đạm, không xương không gai.” Bàn tay Tạ Tri Vi giấu trong tay áo bỗng nhiên siết chặt, cất giọng vững vàng nói, “Mới vừa rồi đút cho ngươi ăn, là cá chép băng ở Bắc Hải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.