Khi yêu một người, bạn luôn luôn sợ hãi, sẽ tìm mọi cách chiếm lấy anh, sợ có một ngày sẽ mất anh mãi mãi.
Vì sao “chuyện tốt” như vậy lại rơi trúng đầu tôi, tôi thật khóc không ra nước mắt
Giữa trưa trơ mắt nhìn các bạn cùng phòng thu xếp đồ đạc vào ba lô chuẩn bị về nhà, mà tôi chỉ có thể ôm cuốn sách cũ về máy tính ngồi mà gặm.
Nhất là biểu hiện Chu Xuân vui sướng khi thấy người khác gặn nạn làm tôi ngưa ngứa răng, thật muốn đạp cô ấy một cước cho hả giận.
Bực tức cả buổi chiều, người đến phờ phạc, đến lúc chập tối, tôi bỗng nhiên nhận đươc một cuộc gọi từ Hướng Huy.
Anh ta thần bí cười hì hì muốn đưa cho tôi cái gì đó, bảo tôi đi xuống tầng lấy, tôi cúp máy, trầm mặc đến gần năm phút, bỗng nhiên nhảy lên hưng phấn, bị Trình Anh giũa cho một trận, “Xem bộ dạng cô kìa, nhận điện thoại của con trai mà vui thế ak.”
Tôi không hề để ý lời khiêu khích châm chọc của cô, bổ nhào ra chạy đến chỗ anh, “Anh ah, tớ có một dự cảm mãnh liệt, anh ấy sợ tớ ngày mai chết quá khó coi, nên đến đưa tớ đề thi.”
“Đi chờ trời sập đi.” Trình Anh khinh thường liếc mắt nhìn tôi, tiếp tục vùi đầu vào cuốn sách cô đã xem qua vô số lần “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”.
“Số tớ luôn tốt mà.” Tôi không cam chịu yếu thế cãi lại.
Đi xuống cầu thang, chỉ thấy Hướng Huy cầm trong tay một tập tài liệu, thoáng qua thấy rất dày, tôi trong lòng mừng thầm, quả thật không ngoài dự đoán, ông trời đã không bỏ rơi tôi.
Hướng Huy mỉm cười, nhìn xuống tập tài liệu ở tay: “ Chuyện tốt khó gặp thế này, em sẽ chuẩn bị gì để cảm tạ tôi ?”
Tôi không nghĩ ngợi gì nói : ”Tôi sẽ mời anh ăn cơm. Địa điểm ở đâu tùy anh quyết định, được không?” Dù là trẻ con cho sói già ăn, tôi cắn chặt răng, chỉ cần ngày mai kiểm tra qua thuận lợi, bữa cơm này coi như cũng đáng.
“Được, là em nói đấy. Không được đổi ý”
Lời nói này có ý gì, tôi là loại người đó sao. Tôi nhanh chóng đưa tay ra hứa, anh ấy vỗ tay hoan nghênh, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Lời vừa nói ra, tôi lần nữa giật mình, lại trúng phép khích tướng của anh ấy rồi. Phỉ nhổ anh ta, khinh bỉ anh ra, người này thế nào lại có thể giậu đổ bìm leo, ném đá xuống giếng được cơ chứ. Thật đúng khóc không ra nước mắt…
Khoé miệng Hướng Huy khẽ cong lên, đưa tài liệu cho tôi, tôi vội vàng nhận lấy, tập giấy dày nhiều dây buộc chằng chịt thật chướng mắt, tôi hận không thể dùng cả tay và miệng cùng lúc mở ra ngay lập tức, chỉ vì có Hướng Huy ở bên, không thể làm chuyện phá hoại hình tượng được, phải từ bỏ, chậm rãi xoay một vòng, lại một vòng từ từ cởi chiếc dây ra, trong lòng gấp gáp như lửa cháy vậy.
Tôi đem tất cả hy vọng đặt vào tập tài liệu này, cho nên khi bệnh viêm mũi dị ứng tái phát, tôi tạm dừng trong khoảnh khắc, đưa tay dụi dụi mắt, lần nữa không để ý mình lại bày tật xấu ra trước mắt.
“Anh đưa tôi cái này sao?” Thở sâu liên tục ba lần tôi mới mở miệng được, kiệt sức giữ bình tĩnh.
“Không phải cái này thì em tưởng cái gì?” Hướng Huy lặng lẽ lườm tôi một cái, tôi chột dạ hướng mắt đi nơi khác, nắm chặt tay.
“Không có gì.” Tôi nuột nước bọt, âm thầm suy nghĩ, thật không hiểu có phải Hướng Huy vẫn muốn đem tôi ra đùa giỡn. “Vậy cám ơn anh, tôi lên tầng đây.” Trong lòng cứ việc mắng anh ta một trăm lần, nhưng gương mặt một chút cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Anh ta cười thâm hiểm, bỏ lại một câu: “Em không cần lo lắng, đề kiểm tra ngày mai chắc chẳng khó…”
Tôi giả vờ không nghe thấy gì, tự động lên tầng, anh ta vốn là sinh viên máy tính chuyên nghiệp, tự nhiên như một bữa ăn sáng, nhưng đối với tôi là chuyện rất khó khăn.
Pha một ly cà phê, quyết tâm thiết lập quân lệnh suốt đêm học thuộc, hăng hái quyết không để người khác xem thường, hơn nữa còn nhờ Trình Anh giám sát. Thời gian điểm mười hai giờ đêm vẫn là không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiểu thuyết. Mò đến đầu giường Trình Anh, lấy quyển “Lộc Đỉnh Ký” phiên bản hoạt hình, quyển sách máy tính đáng thương không biết tôi từ lâu đã ném vào góc nào, đây có lẽ gọi là « đập chiếc bình vỡ vẫn thành bình vỡ »[12].
Cho đến ngày hôm sau khai mạc cuộc thi, Hướng Huy thản nhiên không có bức bách ngồi cách tôi một ghế, tôi mơ hồ nghĩ lại lời nói rõ ràng của anh ngày hôm qua.
Bài thi phát đến trong tay đồng thời, tim tôi lạnh run, lướt qua từ trên xuống dưới, nhìn đề chắc chỉ làm được ba mươi phần trăm, một phần ba dựa vào may mắn phần câu hỏi lựa chọn. Phần còn lại là các câu hỏi lập trình, căn bản không dành cho những đứa ngu dốt máy tính như tôi có thể qua được.
Cuộc thi đã quá nửa thời gian, không khí yên tĩnh của cả phòng bắt đầu náo động lên, làm hình thành hai thế hoàn toàn tương phản, một bên là nhanh chóng hoàn thành bài thì rồi liếc nhìn xung quanh, không có việc gì, thần sắc nhẹ nhàng, loại này cơ bản đều là sinh viên khoa máy tính, bên kia còn lại vò đầu bứt tai, xoá lên xoá xuống sửa chữa, trán đầy mồ hôi, bài thi hầu hết là chỗ trống, ví dụ như tôi.
Theo lý thuyết trong cuộc thi này, giám thị mở một mắt nhắm một mắt, dù sao thành tích không tốt cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, chính là muốn xem hôm này có bốn vị giám thị vô cùng phô trương, nếu muốn dưới mắt bọn họ gian lận một chút , thật không dễ dàng.
Khoé mắt tôi lén lút đảo qua chỗ Hướng Huy, môi giật giật, không biết bắt đầu ra sao. Chẳng lẽ anh ấy lại muốn giúp tôi gian lận? Nhiệt độ khuôn mặt lập tức tăng cao, nhìn cũng có thể đoán là làm chuyện xấu.
Tôi cắn môi sống chết không mở miệng được. Lần thứ hai nhìn về hướng anh, bắt gặp anh đem tờ nháp trong tay vò thành một cục, ném về hướng tôi, nhưng lại dùng lực đúng mức, cục giấy làm thành một đường cung vững vàng tuyệt đẹp trong không trung tiếp đất ngay dưới chân tôi. Tôi khẩn trương nhìn xung quanh, thấy một vị nữ giáo sư cao tuổi tươi cười bước nhanh về phía tôi.
Tôi bối rối, tiêu rồi, xong rồi, đầu chỉ một âm thành “ù ù”, cả một đời anh minh của tôi thế là biến mất trong ngày hôm nay. Thở hổn hễn giẫm tờ giấy dước chân, trước giờ không có kinh nghiệm trong những việc thế này, tôi bị doạ đến phát run, tay lạnh buốt.
Vị giáo sư bước sát qua tôi, không hề liếc nhìn tôi, xoay người trở về bục giảng phía trước, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, thần kinh thít chặt, cả người mau chóng sụp đổ tinh thần, tự nhiên không có dũng khí nhặt chứng cứ phạm tội lên táo bạo trắng trợn làm càn.
Tôi nằm bò trên bàn không dám nghĩ đến vị giáo sư kia, chỉ còn chờ tiếng chuông reo nộp bài. Từ nhỏ đến lớn đều là trung thực thi cử, không ngờ ý tưởng lần đầu tiên gian lận trong đời học sinh suýt nữa vạn kiếp bất phục.
Một lúc lâu sau tiếng tim đập liên hồi mới dần bình phục, Hướng Huy đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nghiêng một nửa bờ vai về hướng tôi, hơn một nửa bài thi cũng theo đó mà chuyển dời, mặt tôi thoáng chút hồng, như được đốt cháy đến tận tai xuống cổ, này … không phải bảo tôi chép nó sao ?
Ý chí không kiên định, hơn nữa cũng nghĩ điểm số kém này sẽ gây mất mặt quá, tôi ma xui quỷ khiến thế nào duỗi thẳng cổ, cố hướng tầm mắt vào phạm vi đáp án bài thi, một chữ không sai, một bên không quên chú ý đến bị giám thị đáng kính trên bục giảng.
Rất nhanh chóng, tôi hoàn toàn chép tối đa các phần trọng điểm, phần còn lại chỉ là không thể xác định câu hỏi lựa chọn, nếu như không thể trả lời thì cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được rồi, tôi cuối cùng thở phào một cái. Cơ hồ đối với đại ân đại đức lần này của anh mà muốn rớt nước mắt.
Tôi nháy mắt về phía Hướng Huy, ra hiệu anh có thể nộp bài thi, ai biết anh nhìn bài thi liếc mắt một cái, thở dài, hạ thấp giọng : “Tôi nhắc đáp án cho em, nghe cho kĩ, chỉ nói một lần”.
Nói xong, căn bản không cho tôi bất kì cơ hội phản bác thậm chí việc từ chối, nói chỉ để tôi nghe thấy âm thanh đều đều cấp tốc đọc đáp án “B … D… B…. D “. Tôi dựng lỗ tai hết sức chăm chú, thậm chí so với khi thi vào trường Anh ngữ thính lực cũng không phát huy hết sức thế này.
Vội vàng nhìn qua một lượt, phát hiện trước mắt mình đáp án hoàn toàn ngược lại với tôi, có mấy câu rất chắc chắn cũng không dám đổi, tôi do dự một chút, nghĩ dù sao anh cũng là dân chuyên nghiệp, so gì với tay gà mờ như tôi, nhưng lời anh nói có thể tin tưởng được không đây.
Bài thi được lấp đầy trong nháy mắt, tiếng chuông nộp bài càng thúc tiết thao tác càng nhanh hơn, có thành quả của Hướng huy, lòng tự tin cũng bánh trướng đến cực điểm, phòng 430 ah, tớ không bôi nhọ mặt các cậu đâu, dù trong lòng lúc đó đang bứt rứt vì dùng hành vi vô nhân đạo, cũng không phải quang minh chính đại gì.
Chữ “cảm ơn” đã sẵn trong đầu lưỡi tôi, vẫn là không thể nói nên lời, tôi thừa nhận nếu là hôm nay không có Hướng Huy giúp đỡ, tôi xác định là chắc chắn chết rất thảm, đại ơn không lời nào cảm tạ hết được, đây là lần duy nhất tôi có thể tự cho mình lý do.
Rất lâu về sau, từ Hướng Huy tôi mới biết, việc tôi thuận lợi vượt qua cuộc thi này, chính là vì trong mọi người tôi là thí sinh duy nhất điền hoàn toàn đúng, mà rất nhiều thi sinh khác điền sai. Nguyên nhân rất đơn giản, nên điền B thì lại chọn D, nên điền D thì lại chọn B, cứ xáo lại như thế, lần này đáp án không phải B mà lại là D, tôi không biết là miệng Hướng Huy nói không rõ hay lỗ tai tôi có vấn đề, tóm lại là sai bất thường.
Thiên tài và kẻ ngốc ranh giới rất mong manh dù trình độ lập trình siêu cấp không chê vào đâu được, mà khi áp dụng làm cơ sở kiến thức để lựa chọn đáp án thì hoàn toàn bị tiêu diệt, tôi suốt một thời gian dài cứ khi nào gặp giáo sư khoa máy tính là lại bị nhìn với ánh mắt khác thường.