Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 13: Chương 13




Con người cô đơn không phải từ khi sinh ra, mà là từ lúc bắt đầu yêu một người.

“Nhiên Nhiên, cậu biết không? Từ lúc sinh ra đây chính là lần đầu tiên tớ gian lận, nếu bị bắt được, tớ chỉ có nước đi chết thôi.”



“Nếu cậu và Tiêu đại hiệp có tiến triển gì, nhất định phải khai báo rõ ràng cho tớ, nếu có nửa lời giấu diếm, tớ nhất định sẽ vọt tới trường tìm cậu tính sổ.”



“Diệp Tử, Diệp Tử, Chu Xuân cao hứng tiến tới, cầm tay tôi lay tôi đến chóng mặt, vẫn không quên che nửa đi nửa bức thư đang viết dở, quay đầu lại hỏi: “Sao thế? Lại nhìn thấy soái ca ah?”

“Chuẩn rồi.” Chu Xuân tránh đám bạn cùng phòng kéo tôi sang một bên, cười nói: “Diệp Tử, lần này cậu giúp tớ đi.”

“Giúp thế nào?” Tôi có chút buồn bực. Sau khi đăng ký CLB thanh nhạc thất bại, Chu Xuân với khả năng hùng biện, tự tìm đến CLB văn học, vừa bước vào đã tìm được tiếng nói riêng của mình, dự kiến là tầng lớp kế thừa, cô so với tôi ăn nói giỏi trên mọi phương diện, còn có chuyện gì tôi phải nhờ tôi giúp đỡ đây.

Chu Xuân lấy một phong thư trong túi nhỏ mang theo bên mình, cười mê người mà sáng lạn, dùng ánh mắt cún con tội nghiệp nhìn tôi mà lại chững chạc đàng hoàng nói: “Diệp Tử, tớ rơi vào bể tình rồi. Cậu nhất định phải thay tớ đem mảnh chân tình này chuyển tới tận tay anh ấy.”

Tôi đang uống một ngụm nước suýt phun ra ngoài, trợn mắt há mồm, không thể tin điều tai mình vừa nghe được.

“Cậu là hoa si, xác định hoàn tất” Cảm giác có một đám quạ đen bay qua đầu tôi, thỉnh thoảng vài sợi lông vũ rơi xuống rên rỉ vài tiếng nghe thê lương ai oán.

“Tớ là một cô gái trong sáng” Câu nói vừa phát ra từ miệng Chu Xuân, mọi người không hẹn mà cùng làm một động tác, chính là : xoay người buồn nôn. Không ai có thể chịu đựng được việc cô nàng miệng nói khoác không biết xấu hổ.

“Các cậu làm vậy có ý gì ? Chẳng lẽ tớ không phải là người trong sáng thuần khiết sao?” Cô nàng vừa dứt lời, gặp ngay Liễu Như Yên bước chân khỏi giường, đi thẳng đến phòng tắm, có lẽ để nôn hết ra. Hai người này không biết kiếp trước thế nào mà kiếp này lại được sắp xếp cùng một gian ký túc, suốt ngày chế giễu nhau cho vui, như cái vòi nước phun cả ngày không đóng. Đương nhiên, không loại trừ đây là bọn họ dùng cách khác để biểu đạt cảm xúc.

“Diệp Tử … cậu xem bọn họ cười nhạo tớ ” Chu Xuân vẻ mặt bất bình, tôi chỉ có thể an ủi cô nàng, “Đừng để ý đến bọn họ”, Chu Xuân hai mắt sáng lên, giọng ngọt đến phát ngấy “Diệp Tử, tớ biết cậu vẫn luôn tốt nhất, cậu nhất định giúp tớ đúng không”

“… Tớ có thể thu hồi lời vừa nói không ?” Tôi thấp giọng như nói thầm, Chu Xuân lập tức hung hãn cãi lại : “Không thể”

“Nói đi, cậu muốn gửi cho ai ?” Tôi bất lực đồng ý, ai bảo chúng ta là bạn bè tốt.

“Viên Lang” Chu Xuân cười nịnh nọt, phảng phất thấy đôi mắt bất chấp của cô nàng lấp lánh, bờ eo vặn vẹo vài cái.

“Cái tên này nghe rất quen” Tôi lầm bầm tự nói với mình

Lúc này Liễu Như Yên vừa vặn đẩy cửa vào, khinh thường bĩu môi nói

“Hội trưởng câu lạc bộ văn học chứ ai”

Tôi giật mình hiểu ra, Viên Lang xem như một tài sản cá nhân của trường chúng tôi. Thứ nhất xuất khẩu thành thơ, có thể ngâm thơ vẽ tranh, nhưng quan trọng là khả năng viết văn thiên tài, giống như thần đồng thiếu niên năm đó Hàn Hàn[13]. Thứ hai, đặc biệt quan tâm lý luận quân đội, nhất là lực lượng quân đội đặc chủng kiến thức thuộc như lòng bàn tay.

Tôi không khỏi thắc mắc hỏi Chu Xuân : “Viên Lang đã là sinh viên năm thứ tư, ngay cả nếu anh ta có thể chấp nhận tình yêu của cậu, hai người cùng nhau ở một chỗ tính toán đâu ra đấy cũng không quá nửa năm, tốt nghiệp liền nói chia tay, cậu không thấy ít sao ?”

Ai biết được cô nàng nói : “Chính vì thời gian chỉ có nửa năm, đến lúc đó không dài dòng, hợp nhanh tan nhanh thôi”

“Được. Cậu mạnh mẽ thật. Tớ phục cậu rồi đấy.” Chu Xuân và Liễu Như Yên luôn luôn chống đối nhau. Tôi lén lút lau mồ hôi, lời nói của Chu Xuân này thật là không làm kinh người thì quyết không tha.

“Tớ đã tìm hiểu rõ ràng lịch làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy, bảy giờ tối là thời điểm anh ấy nhất định ngụ tại thư viện, Diệp Tử, hạnh phúc của tớ hoàn toàn dựa vào cậu.” Chu Xuân trịnh trọng tuyên bố, còn tôi thụ sủng nhược kinh[14].

Giao một nhiệm vụ gian khổ như vậy cho tôi, có phải tâng bốc tôi quá không? Nói chuyện với người lạ còn đỏ mặt, muốn tôi trước mặt mọi người làm những chuyện gây sốc như thế, cô ấy không sợ tôi sẽ làm hỏng sao?

“Chu Xuân….” Tôi do dự, Chu Xuân cười híp mắt thành một đường chỉ, mơ ước đến một tương lai tốt đẹp, “Chỉ cần anh ấy đọc thư của mình, nhất định sẽ quỵ luỵ khúm núm dưới váy mình thôi. Lát nữa tớ ở bên ngoài thư viện đợi tin tốt của cậu.” Nói xong không đợi phân trần liền nhét luôn bức thư vào tay tôi.

Tôi miễn cưỡng gật đầu.

Chu Xuân ghé tai tôi nói: “Diệp Tử, hoàn thành xong đại sự, tớ sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Thôi đi,” tôi đẩy cô ra, liếc cô với ánh mắt kỳ thị, “Tớ không ăn cơm cậu sắp sẵn đó đâu.”

Cô cười ha ha, véo má tôi, “Đi thôi, sắp 7 giờ rồi.”

Tôi hung hăng trừng mắt liếc cô nàng một cái, xem như phát tiết nội tâm oán khí.

Phía trước, poster trường vây kín một đám người, thỉnh thoảng đi lại bị người đụng vào, Chu Xuân như được khơi dậy hứng thú, cô nàng cực kì hào hứng đi đến chỗ đám đông, sớm đem mấy cái Viên Lang, Vương Lãng ném đi mất.

“Diệp Tử” Chu Xuân không dễ dàng gì chen vào, lại ra sức quay về hướng tôi “Cậu mau đến xem xem”

Tôi theo dòng đám đông cũng bị đẩy tớ, hao hết sức lực tiến về phía tủ kính , nhìn về phía ngón tay của Chu Xuân chỉ, trên poster quảng cáo một cuộc thi văn nghệ lớn, với tôi mà nói tự nhiên không hề xa lạ, trong đó còn có một phần công lao của tôi. Chỉ là không ngờ đến, góc phải phía dưới, danh sách dự thi phát hiện rõ ràng có tên tôi.

Tôi nhớ rõ không đăng kí tham dự cuộc thi, chẳng lẽ tôi lại trong trạng thái mộng du vô ý mà phạm sai lầm ?

Trầm tư suy nghĩ, một ý nghĩ trong đầu thoáng hiện lên.

Chu Xuân dùng ánh mắt biểu lộ vẻ kỳ quái xem xét tôi, tôi bị cô nàng nhìn khắp cả người có chút không được tự nhiên, chột dạ nói : “Cậu làm gì mà nhìn tớ ghê vậy ?”

Chu Xuân cười cười, nụ cười hời hợt có chút sởn tóc gáy, cảm giác như tôi thực sự đã rơi vào âm mưu gì đó của cô ấy.

Thông thường thư viện chỉ đông đúc trong thời gì kiểm tra, bởi vậy, chẳng dễ dàng gì tìm được một gian chỉ có hai ba người đọc sách.

Chu Xuân lôi tôi trực tiếp lên tầng hai, xem chắc vì Viên Lang, lần này công tác chuẩn bị hành động hết sức nghiêm túc.

Lên tầng hai cô nàng thoáng nhìn một lúc, mặt lộ vẻ vui mừng, “Diệp Tử, anh ấy ngồi ở chỗ cạnh cửa ra vào” Tôi theo tầm mắt nhìn lại, nam sinh có vóc dáng cao, mặc một chiếc o khoác vàng nhạt, cúi đầu đang đánh cái gì trên máy tính xách tay, nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt như ẩn hiện mờ ảo, thực không nhìn thấy rõ.

Tôi hít một hơi thật sâu, ôm trong lòng một đống thư tình nặng trình trịch, chuẩn bị khẳng khái hy sinh, Chu Xuân vào lúc này lại kéo lấy tôi, tay có chút run rẩy, môi giật giật : “Diệp Tử, tớ thấy hơi lo”.

Tôi có một tia ngoài ý muốn, một Chu Xuân mạnh mẽ như vậy cũng có lúc lộ vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng. Tôi vỗ vai cô, “Tớ không hiểu, các cậu đều trong CLB văn học, bình thường không đếm nổi số cơ hội gặp mặt, cậu có thể trực tiếp nói với anh ta. Tại sao phải dùng phương pháp nguyên thuỷ thế này?”

Cô thè lưỡi, sôi nổi nói:”Cậu không hiểu cái tâm trạng này đâu.”

Tôi tí nữa ngất xỉu.

Ánh sáng trong phòng đọc sách mờ ảo, có thể bởi vì có ít người đến, chỉ mở hai cửa sổ cho ánh sáng ban ngày tràn vào. Bước vài bước đến chỗ Viên Lang, giọng nói nhẹ nhàng: “Bạn học Viên”

Cố sức đè thấp tiếng nói, tôi cho rằng anh không nghe thấy. Nhưng thực tế anh ấy nghe rõ, chậm rãi ngẩng đầu, bờ môi khẽ thoáng nét cười, “Bạn học, bạn gọi tôi?”

Tôi bỗng nhiên hiểu ra vì cái gì mà Chu Xuân khi nghĩ đến anh ta ánh mắt lại trầm luân, khuôn mặt Viên Lang không được coi là đẹp, nhưng từng nét lại giống như đá chạm khắc sâu, tinh tế. Nụ cười của anh không chói chang như ánh mặt trời Lâm Sâm, không trầm tĩnh như Hướng Huy, mà mà một kiểu ôn nhu sâu lắng, thậm chí mang một chút tà khí ,đúng, là tà khí, chính là từ này.

May mắn thay người đàn ông như vậy không phải là kiểu ưa thích của tôi, nếu không sẽ bị ăn sống nuốt tươi, vạn kiếp bất phục. Đột nhiên, chợt thấy cảm thông với Chu Xuân, người này, chính là duyên mệnh của cô, tai kiếp khó tránh.

“Cái này…gửi cho anh…không phải là của tôi…là…của một người bạn…” Tôi nói năng có chút lộn xộn, lời hay ý đẹp qua miệng tôi, phản ý, liên tục qua lại mấy lần vẫn không thế nào nói rõ ràng. Ước tính rằng giờ phút này Chu Xuân ở bên ngoài có thể xúc động đánh chết tôi.

Viên Lang lười biếng đưa mắt liếc tôi một cái, dùng hai ngón tay kẹp bức thư từ tay tôi. Động tác thành thục lưu loát, tôi cược chắc anh ta nhất định là người nghiện thuốc, nếu anh ta mà chưa từng hút thuốc tôi nguyện đem hai chữ Diệp Tử viết ngược lại.

“Hiểu rồi. Không phải thư của bạn” Anh ta tùy tiện trả lời.

Tôi khóe miệng run rẩy phải của tôi, là của bạn tôi nhờ gửi anh, Chu Xuân, anh hiểu ?” Dưới tình thế cấp bách, cuối cùng cũng nói hoàn chỉnh một câu.

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Nụ cười của anh ta dường như sâu sắc hơn, hai cái núm đồng tiền như ẩn như hiện, như sắp làm điều ác cho sinh mệnh. Anh ta hơi nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở phong thư.Tôi há to miệng, anh ta không nghĩ lấy ra đọc trước mọi người đấy chứ ?

Tôi ý thức muốn vội vàng rút lui, Chu Xuân à Chu Xuân, cậu thiên tính vạn tính cũng không nghĩ anh chàng Viên Lang anh dũng này trính độ còn cao hơn cậu.

“Viên Lang”. Giọng nói của Hướng Huy truyền tới, giống như đã từng quen biết “Diệp tử, em cũng ở đây à ?” Tâm trí tôi nhất thời trống rỗng: “Hai người quen nhau ?” Giờ phút này, Viên Lang trong tay vẫn còn giữ lá thư tình, tôi thật muốn tìm cái lỗ để tự chôn mình.

Làm thế nào lại gặp anh ta ở đây !

Tử tế cân nhắc cẩn thận, bọn họ một người là hội trưởng CLB văn học, một người là hội trưởng CLB Thanh nhạc, quen nhau cũng chẳng có gì lạ.

“Bạn sinh viên này đến gặp tôi tặng đồ” Viên Lang không biết cố ý hay vô ý tay vẫy vẫy phong thư, mắt cười híp lại, lộ ra như hồ ly giảo hoạt tươi cười.

Thật vô liêm sỉ. Tôi oán hận nhìn trừng trừng về phía anh ta, lại khó khăn lắm dùng ánh mắt cân bằng nhìn Hướng Huy, xem anh có vẻ gật đầu suy nghĩ, tựa như đem tất cả giận giữ của tôi thu vào đáy mắt.

Hết đường chối cãi. Hẳn trong lòng anh sẽ nghĩ gì về tôi ? Nghĩ đến đây, tôi càng thêm căm hận Viên Lang sâu sắc.

Cắn cắn môi, tôi bỏ lại một câu nói : “Hai anh nói chuyện, tôi có việc đi trước”

Tôi gần như chỉ nhìn mũi chân mình đi ra phòng đọc sách, trong lòng không quên ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Viên Lang.

“Lần sau còn có chuyện tốt thế này, xin đại tiểu thư đừng đến tìm tôi” Tôi đem hết những lời than phiền kể lể với Chu Xuân, Chu Xuân ủy khuất chép miệng, lại khẳnh định quyết liệt “Diệp Tử, cậu thích Hướng Huy”

“Đi về một bên” Hai đám mây đỏ nổi trên hai gò má, tôi không tự nhiên quay lưng lại, trong phút chốc tim như muốn trào ra lồng ngực, Hướng Huy đang đứng ở sau lưng tôi, trên mặt bình tĩnh điềm đạm, tôi không chắc liệu anh nghe được nhiều hay ít.

“Anh…anh…” Anh ta rốt cuộc đến từ lúc nào, tôi cuối cùng lại bị mắc mớ vào tình cảm của chính mình, lại sợ anh thật sự đã nghe thấy Chu Xuân nói năng hàm hồ, nhầt thời nghẹn lời, không biết phải nói gì.

“Diệp Tử, tối nay là cuộc họp thường xuyên của CLB thanh nhạc, không phải là em đã quên mất chứ?” Hướng Huy làm như không để ý cười cười, thuận tay đưa tôi một tập văn kiện.

Tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, lại có chút buồn bã, ngượng ngùng đưa mắt xem tập văn kiện, lười nhác đáp lại, “Sẽ không quên…” Nói xong liền kéo Chu Xuân rời khỏi chốn nguy hiểm này, Hướng Huy giơ tay chặn tôi lại, tựa như đang cười, “CLB thanh nhạc nên đi hướng đó, không phải hướng này.”

Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, từ chỗ này không phải không thể đi đến CLB thanh nhạc, chẳng qua phải vòng qua phân nửa trường học, dù diện tích trường nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bình thường nếu trường hợp không có xe đạp phải đi bộ, không ai đường nhỏ không đi lại chọn đường xa. Thời điểm này tôi căn bản không tìm ra lý do phản bác.

“Tôi… Tôi… Tôi muốn cùng Chu Xuân đi làm chút chuyện trước đã.” Tôi cho rằng có thể tự tin nói thẳng, cũng hơi sợ hãi hụt hơi, tự dưng lại rơi xuống thế hạ phong.

“Không cần, Diệp Tử, cậu có chuyện chính cần làm, cứ đi trước đi.” Chu Xuân hướng về phía tôi mơ hồ nháy mắt mấy cái, thời khắc mấu chốt, cô nàng bất ngờ bỏ rơi tôi.

“Này, cậu…” Cô không nói hai lời, quay đầu bước xuống cầu thang, tôi buồn bực thật chỉ muốn cạo đầu, Chu Xuân cái gì cũng tốt, nhưng chính là không có nghĩa khí.

“Ha ha, vậy chúng ta cũng nhau đi đi, tiện có chút chuyện tôi và em cần làm rõ trước …” Hướng Huy tươi cười, dường như những tia nắng ấm áp lúc mặt trời mới lên, làm tôi có giây phút thất thần.

Tôi buộc mình phải rời mắt đi, lạnh lùng hỏi: “Học trưởng, vì sao tên tôi lại xuất hiện trong danh sách dự thi văn nghệ?”

“À, cái này là tôi thay em báo danh” Anh cười vô cảm, cứ như đây là điều hiển nhiên cần làm.

“Tại sao ?” Tôi hỏi

“Nghe em hát một lần, cảm thấy âm thanh tốt, có thể xứng với ba người đứng đầu, không tham gia thi quả thực đáng tiếc”. Anh nhướng mi, cười nói

Tôi ngơ ngác hỏi : “Anh nghe tôi hát khi nào ?”

“Chính là hôm em ghi danh vào CLB”

Tôi lặng lẽ lau mồ hôi, cứ tưởng vụ bê bối hát sai nhạc của tôi đã bị bại lộ. Chính là … Tôi há miệng thở dốc, như vậy áp lực cuộc thi rất lớn, tôi có thể khắc phục bệnh luống cuống cũ không ? Nếu như tôi không thể, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm ? Nhưng nhìn vào mắt Hướng Huy tràn đầy hy vọng, lời từ chối không nói lên lời.

Anh chỉ tập tư liệu tay tôi nói “Lần này trường tổ chức cuộc thi lớn, theo thông lệ trường, tại trận chung kết, trước khi công bố người đoạt giải, các thành viên thể hiện tình hữu nghị bằng cách lên biểu diễn hát, nội dung là song ca một bài tình ca, em phải tham dự theo cặp, hai người một cặp, sau một hồi hội đồng sẽ rút thăm quyết định ai sẽ hát cặp với ai, sau đó theo dõi biểu diễn”

Tôi lướt nhìn sơ bộ một vòng, toàn những ca khúc khá phổ biến, phố lớn ngõ nhỏ thường xuyên chơi các bài hát K này, khó khăn không phải lớn, quan trọng là cùng với ai song ca, nếu như người này là Hướng Huy…. Tôi không dám tưởng tượng, mặt có chút mây hồng.

Sau nửa giờ, đáp án đã biết rõ ràng, tôi bị ghép trúng hát cặp với Hướng Huy, mà chúng tôi lại cùng biểu diễn ca khúc “Ánh mắt của em ”, bài hát do Hứa Như Vân cùng Tiêu Thiên Bình thể hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.