Dáng Vẻ Em Khóc Thật Đáng Yêu

Chương 4: Chương 4: Say mê




Ủng hộ trang chính chủ, không tiếp tay cho bọn Repost!!

Edit: Sakurachan042 (wp: Jfuuva blog)

......

Hàm ý mỉa mai của Hàn Cảnh không thể nào trực tiếp hơn.

Mạc Hi lại ra vẻ không nghe thấy gì, một lòng chỉ muốn nhanh nhanh đuổi hắn đi. “Không phải tôi đã tôi đã nhắn tin trước cho anh rồi sao.”

“Cậu thấy viện lý do này được không.” Hàn Cảnh cười tươi, nhưng lời rời khỏi miệng lại không hợp với vẻ mặt của hắn chút nào. “Mông của ai đó lại phát ngứa thì phải.”

Mạc Hi xụ mặt suýt nữa không nhịn nổi tiến đánh Hàn Cảnh, nhưng ngay sau đó anh lấy lại bình tĩnh hung hăng lườm hắn một cái. “Câm miệng!”

Hàn Cảnh cười khẽ, nói. “Lời tôi vừa nói dành cho một ai đấy, ha.”

Cũng chỉ có mình Mạc Hi có thể toàn vẹn rút quân.

Tô Kiều rụt rè trốn sau lưng Mạc Hi như sợ Hàn Cảnh lắm, cậu chỉ có thể giục Mạc Hi. “Anh ơi...”

“Đi đi.” Mạc Hi che chở Tô Kiều, trực tiếp đuổi khách. “Sau này đừng đến nhà tôi nữa.”

Hàn Cảnh cũng không tức giận, chầm chậm bước đến trước mặt Mạc Hi. “Đừng vô tâm như vậy.” Hắn cúi đầu liếc nhìn Tô Kiều lại nhận phải ánh mắt lảng tránh, nụ cười càng thêm sáng lạn. “Tôi cũng thích Kiều Kiều lắm.”

Mạc Hi nhăn mày. “Nói bừa.”

“Tôi không thích Kiều Kiều, chẳng lẽ thích cậu?” Hàn Cảnh hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn Mạc Hi, ý cười nồng đậm trong khoé mắt. “Cậu hy vọng tôi thích cậu sao?”

“Có bệnh.” Mạc Hi lại lườm Hàn Cảnh một cái. “Tôi cũng không biết Hàn tổng xuất quỹ* từ khi nào.”

*Xuất quỹ: thích người đồng tính, nói thẳng ra là gay.

Hàn Cảnh cười hai tiếng, nhẹ nhàng tuỳ ý đối xử với Mạc Hi. “Có cần mới lạ như vậy không, làm người ta thương tâm quá.”

“Được được, chịu anh không nổi.” Mạc Hi khẩn khoản. “Là tôi hôm nay làm phiền, xin lỗi Hàn đại thiếu gia.”

Mạc Hi thấy Hàn Cảnh chỗ nào cũng tốt, đẹp trai bảnh bao, thái độ làm việc đáng tin, ngoài việc thay bạn gái nhanh như thay áo cùng với phương diện tình cảm thì có chút tệ bạc.

Chơi với hắn từ khi còn nhỏ, nhưng sau lần trợ giúp của Hàn Cảnh từ vụ việc đó, Mạc Hi không thể coi hắn là bạn bè được nữa.

Tô Kiều bỗng nhiên cảm thấy thái độ của Mạc Hi mềm mỏng hẳn.

Cậu cảm thấy ngực mình tái lạnh, vô thức nhích đến gần Mạc Hi, cho đến lúc người cậu dán sát vào lưng anh không còn một kẽ hở.

“Anh ơi...”

Mạc Hi nhanh chóng quay người ôm lấy Tô Kiều vào ngực, khẽ vuốt tóc cậu. “Không sao không sao, anh vẫn ở đây.”

Cách đối xử này không giống như là một người yêu, mà càng giống như một đứa trẻ.

Hàn Cảnh bẻ bẻ ngón tay, cố nhịn xúc động muốn túm lấy Tô Kiều đánh cho một trận.

Mạc Hi thấy động tác của Hàn Cảnh, tức giận lườm hắn. “Lại muốn đánh em ấy phải không! Không phải anh nói thích Kiều Kiều à!”

Hàn Cảnh trông như chẳng hề chột dạ mấy, vẫn tủm tỉm cười như cũ. “Đúng vậy, tôi có sở thích ngược đãi người mình yêu.” Hàn Cảnh mặc kệ lời đe doạ của Mạc Hi, giơ tay vỗ vỗ sau lưng Tô Kiều. “Kiều Kiều, chắc em biết mình phải gọi anh là gì nhỉ.”

Căm hận trong mắt Tô Kiều trực chờ như muốn tràn khỏi khoé mắt.

Mỗi khi bản thân khát cầu hạnh phúc, tên Hàn Cảnh đáng chết này lại xuất hiện nhắc nhở mình phải nhớ rõ thân phận.

“Anh đừng ép buộc em ấy.” Mạc Hi đẩy cánh tay Hàn Cảnh ra, cảnh cáo. “Hôm nay cứ như vậy thôi, có chuyện gì ngày mai nói.”

Hàn Cảnh lại không chịu buông tha. “Mạc Hi, tôi đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng lần này tôi sẽ nói lại.” Hắn nhìn thẳng vào mắt Mạc Hi. “Cậu không cần phải gánh chịu mọi sai lầm trên vai, tôi thích Kiều Kiều nên...” Hàn Cảnh dừng một chút, nhận thấy Tô Kiều đang sợ hãi, càng ác ý nói tiếp. “Em ấy hẳn phải ở bên cạnh tôi chứ.”

Nghe xong những câu này, Mạc Hi không hề ghen ghét, ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ.

“Cái kia...” Anh ho khan vài tiếng, nói nhỏ với Tô Kiều. “Em cũng nghe thấy, Hàn Cảnh nói hắn ta thích em.”

Tô Kiều đột nhiên nắm chặt tay lại.

Hàn! Cảnh!

Hắn ta thích mình ở chỗ nào, rõ ràng hắn rắp tâm tính kế muốn để Mạc Hi rời khỏi chính mình.

“Anh, hy vọng em và hắn ta ở bên nhau sao?” Tô Kiều với vẻ mặt gần như chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc gì nhìn chằm chằm Mạc Hi. “Anh biết rõ, hắn...”

Giống như nhớ đến hối ức khủng khiếp nào đó, Tô Kiều đột nhiên ngã gục xuống sàn, cuộn người. “Anh lại muốn bỏ em đi sao...” Cậu che lại vết sẹo trên mặt mình, giống như vết thương ấy lại vừa mới được gây ra. “Đau quá...”

Quả thực câu này hệt như một lời chú ngữ*.

*Chú ngữ: 口訣) của phương sĩ, đạo sĩ, đồng cốt... niệm lên để làm phép thuật (trừ tà, trị bệnh...).Trong tôn giáo chỉ lời hoặc câu có quyền lực đặc thù.

Chân Mạc Hi mềm nhũn, nửa quỳ xuống bên cạnh Tô Kiều, ôm choàng cậu vào lồng ngực mình, lại thốt lên lời xin lỗi. “Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi...” Sắc mặt anh so với Tô Kiều càng tái nhợt hơn. “Kiều Kiều đừng sợ, anh sẽ không bỏ rơi em...”

Hàn Cảnh đứng sát bên, từ trên cao nhìn xuống biểu cảm của Mạc Hi thật sự không bình thường.

Hai mắt Mạc Hi trống rỗng vô thần, rất giống như là... mảnh thuỷ tinh sắp vỡ nát.

Thật mỹ lệ.

Bất giấc liếm môi, Hàn Cảnh cảm thấy niềm hưng phấn bừng chảy xuôi dòng trong cơ thể.

“Mạc...” Lời vừa buông ra khỏi miệng, âm thanh kỳ lạ quái dị, may mắn là không ai phát hiện.

Mỗi lần Hàn Cảnh nhìn thấy biểu cảm này nở rộ trên gương mặt Mạc Hi, gần như hắn không thể kiềm chế nổi dục vọng muốn làm càn trên thân thể anh, tâm trí hắn cũng theo đó hoàn toàn bị đạp đổ.

Nhưng dù gì cũng chỉ là mong muốn mà thôi.

Chỉ có duy nhất một Mạc Hi, lỡ làm hỏng rồi, không thể có cái thứ hai.

Tô Kiều nằm trong vòng tay của Mạc Hi dần dần bình tĩnh lại, cậu nhào đến ôm lấy Mạc Hi, cho anh một nụ cười rạng rỡ, chẳng qua nụ cười này như một lớp mặt nạ, khoa trương khiến người ta không thoải mái nổi.

“Anh, em chỉ có mình anh...”

Hàn Cảnh nghe xong, khẽ nheo mắt lại.

Đúng là thứ đồ đê tiện nhỏ mọn chướng mắt.

Một ý tưởng ác độc chợt loé qua, hắn lại bình tĩnh ngắm nhìn Mạc Hi ở dưới.

Quả nhiên... Vẫn muốn nhìn vẻ mặt ấy nhiều hơn nữa.

“A.” Tiếng nói của Hàn Cảnh không quá lớn. “Cho em thêm mấy ngày vậy.”

.....

Tác giả có lời muốn nói:

Mạc Hi (khiếp sợ): Run, run thuộc tính S lộ ra rồi!

Hàn Cảnh (vô tội): Hửm?

Tô Kiều (căm phẫn): Tên biến thái này cách xa anh tôi ra một chút! (vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt): Anh~ đến đây này~ em sợ quá đi~

Mạc Hi (ngơ ngác): A? Ừm, anh đến ngay đây (vẫn cảm thấy có gì đó không đúng).

Tác giả: Hả~ có gì sai đâu~ bạn nhỏ Hàn Cảnh chính là tra công có thuộc tính S~ bắt gặp cảnh tượng Mạc Hi bị thương là hưng phấn liền~ Tô Kiều đáp... khụ khụ~ chương sau tiếp nà~ mong được vô danh sách truyện yêu thích của mấy bồ~ được bình luận ủng hộ~

.....

Vài lời nhắn nhủ của editor:

Xưng hô của Hàn Cảnh khi vẫn chưa bộc lộ bản tính là “tôi... cậu”, khi đã bộc lộ bản tính hoặc có mỗi Tô Kiều là “tôi...em” nha~ Thật ra mình không giỏi mấy cái xưng hô lắm, có gì mong bà con gần xa giúp đỡ (o'ω`o)

--------------------------------------------------------------------------------------

KHÔNG ĐỌC TRÊN WEDTRUYEN, TRUYENWIKI, TRUYENDKM,... HÃY ĐỌC TRÊN WORDPRESS JFUUVA BLOG ĐỂ CÓ TRẢI NGHIỆM TỐT NHẤT!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.