Hậu quả của việc vui chơi quá độ chính là thân thể mệt mỏi rã rời, Hạ Ly rời giường hai chân run run không có lực chậm rãi đi ra phòng khách.
“Em dậy rồi sao?”
Trần Cảnh đang sửa soạn đồ đạc một lát đi viếng mộ liền bỏ sang một bên đi tới đỡ lấy eo cô.
“Còn sớm, sao không ngủ thêm một lát?”
Hạ Ly phồng má đánh một cái lên tay đang ôm eo mình của anh.
“Anh còn dám nói.”
Biết hôm nay phải ra ngoài sớm vậy mà đêm qua còn quân lấy cô không buông.
Trần Cảnh bất đắc dĩ nhìn cô, đêm qua anh có chút hưng phấn nên không kiềm chế được bản thân thôi.
“Là tại anh, nếu em mệt hay để hôm khác rồi đi.”
“Nghe anh nói kìa... đã nói hôm nay đi làm sao còn để hôm khác được.”
Cô còn chưa thoái hóa đến mức vì thú vui cá nhân mà bỏ chuyện chính qua một bên đâu. Anh không còn người thân, bà ngoại quá cố là người duy nhất anh để tâm, làm sao cô có thể không đến gặp bà.
Trần Cảnh cười xoa đầu cô.
“Được được, bây giờ chúng ta đi ngay thưa cô chủ nhỏ.”
Hai người lên xe bắt đầu xuất phát đến nghĩa trang vùng ngoại ô thành phố M, lúc sinh thời Trần Cảnh cùng bà ngoại sống ở thành phố H khi bà mất anh đã an táng bà ở nghĩa trang nằm ở vị trí tiếp giáp giữa hai thành phố.
Xe chạy khá lâu, Hạ Ly còn mệt nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay khi cô bị anh lây tỉnh dậy đã là chuyện của hai tiếng sau.
“Tới rồi sao anh?”
Cô đưa tay xoa xoa mắt rồi mở dây an toàn xuống xe, Trần Cảnh một tay xách đồ một tay vươn ra đỡ lấy cô.
“Em còn mệt sao? Hay để anh cõng em nhé?”
Hạ Ly tuy mệt thật nhưng vẫn lắc đầu.
“Em tự đi được, ở đây là nghĩa trang đấy.”
Trần Cảnh cũng không nói nhiều anh vươn tay ôm lấy vai cô.
“Đi thôi.”
Hai người đi một lúc rẽ trái rẽ phải cuối cùng cũng đến mộ bà ngoại Trần Cảnh. Anh đặt đồ đạc xuống bắt đầu bày biện, Hạ Ly cũng ngồi xổm xuống theo định phụ anh một tay.
Trần Cảnh nhanh tay hơn đỡ cô đứng dậy.
“Em đừng nghịch, đứng một bên đợi anh là được.”
Hạ Ly vốn muốn nói không vấn đề gì, nhưng cô vẫn nhịn lại ngoan ngoãn đợi anh. Anh vẫn luôn như vậy, tất mọi việc anh đều gánh vác thay cô.
Rất nhanh Trần Cảnh đã bày biện xong nhang đèn và hoa quả, anh thắp vài nén nhang đưa cho Hạ Ly cùng cô vái lạy mộ phần.
Vái ba lạy xong nhang trong tay cô đã bị anh cầm đi cấm vào lư hương, suốt cả quá trình Hạ Ly vẫn cứ lẳng lặng đứng một bên, nhưng đứng lâu chân cô lại bắt đầu run run.
“Ly Ly, lại đây ngồi đi em.”
Trần Cảnh không biết tìm đâu ra hai tấm giấy lót đặt ở trước bia mộ kéo cô ngồi xuống, Hạ Ly đã không còn sức lực có thể ngồi cô vui còn không kịp.
Trần Cảnh vén lọn tóc trước trán cô, ánh mắt anh trìu mến nhìn bia mộ cảm khái nói:
“Nếu bà còn sống, gặp được em chắc bà sẽ vui lắm.”
Lúc bé bà cứ bảo bao giờ anh mới chịu đưa cháu dâu về cho bà gặp mặt, hiện tại anh đưa người đến rồi nhưng bà đã không còn.
Hiếm khi anh chủ động nhắc đến việc của người thân cô nhận ra được sự kính yêu từ trong lời nói của anh, Hạ Ly mỉm cười tò mò hỏi:
“Bà là người như thế nào vậy anh?”
Trần Cảnh hơi ngước mắt nhìn hình ảnh trên bia mộ, nhớ lại bóng lưng gầy gò che chở cho anh, nhớ lại bao lần bà ôm anh khóc, khoé môi anh nhàn nhạt nở một nụ cười.
“Bà hiền lắm, lại cực kỳ hiếu khách, đặc biết là rất thích có cháu dâu.”
Nói đến câu cuối anh lại bật cười véo mũi cô.
“Anh nói gì thế hả?”
Hai tai Hạ Ly ửng đỏ xấu hổ đánh lên ngực anh.
Trần Cảnh cười nhìn cô chăm chú một lúc lâu, anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình vô cùng nghiêm túc mà thâm tình nói:
“Ly Ly, hôm nay ở đây có bà ngoại làm chứng. Anh rất muốn cùng em chung sống hết đời này, muốn cùng em sinh con dưỡng cái, cùng em trải qua ngày dài tháng rộng... Ly Ly em có thể gả cho anh không?”
Dưới bàn tay cô là nhịp tim đập trầm ổn của anh, bên tai là lời nói chân thành mà dịu dàng của anh, trái tim Hạ Ly thoáng chốc nảy lên liên hồi.
Anh là muốn cầu hôn cô sao? Nhưng... cầu hôn ở nghĩa trang cũng quá mới lạ đi.1
Thấy cô ngẩn người không đáp, Trần Cảnh nhíu mày có chút nôn nóng nhích người lại gần cô hơn.
“Ly Ly em đồng ý nhé? Đời này anh sẽ đối xử với em thật tốt, thứ em muốn anh sẽ thực hiện thay em, thứ em không thích anh cũng sẽ giải quyết nốt. Em chỉ cần xinh đẹp làm vợ anh, cả bầu trời rộng lớn anh sẽ gánh vác tất cả. Được không em?”
Có quỷ mới biết anh đã nôn nóng thế nào cho ngày hôm nay, anh lên kế hoạch cho lễ cưới, chọn ngày lành, mua nhẫn cưới, lựa thời điểm thích hợp để cầu hôn cô.
Đêm qua vì nghĩ đến hôm nay sẽ cầu hôn cô mà đã khiến anh hưng phấn đến mức đè cô cả đêm. Giờ thấy cô im lặng không hồi đáp, tim anh như treo lơ lửng trên mây rồi.
Nghe từng câu chữ nghiêm túc chân thành của anh cõi lòng Hạ Ly đã ngọt ngào đến mức tan chảy. Chỉ là lần trước vui đùa đòi anh cầu hôn, hôm nay đi viếng mộ anh vậy mà làm thật.
Hạ Ly hiểu được nỗi lòng của anh, anh chẳng qua chỉ muốn ở trước mặt người thân nhất để cầu hôn cô.
Nghĩa trang thì sao chứ? Nếu thật lòng, ở đâu mà chẳng lãng mạn.
“Em đồng ý.”
Cô ngọt ngào cười, nhỏ giọng nói:
“Đời này chỉ gả cho mình anh.”
Trần Cảnh thở phào một hơi nhoẻn môi cười vui vẻ, anh lập tức lấy ra chiếc nhẫn trong túi đeo lên tay cô cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn thành kính.
“Không chỉ đời này, mà kiếp sau, kiếp sau nữa đều phải gả cho anh.”
Hạ Ly sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, dịu dàng đáp ứng anh.
“Được.”
Trần Cảnh mãn nguyện mỉm cười ôm lấy cô vào lòng.
“Bà ngoại ơi, con lừa được cháu dâu ngoan về cho bà rồi này.”
Anh vui vẻ cười đến rạng rỡ, hướng về bia mộ của bà nói thật to.
Hạ Ly cảm nhận được niềm vui sướng trong giọng nói của anh, cô bắt chước theo anh quay đầu nói với bia mộ của bà ngoại.
“Anh ấy không cần lừa ạ, là cháu vui vẻ tự mình bán.”
Trần Cảnh vươn tay xoa má cô.
“Ồ vậy xem ra anh lợi hại đến mức khiến bảo bối nhỏ tự mình dâng lên tận cửa nhà rồi.”
“Vâng, anh lợi hại nhất.”
Hạ Ly cười cong cong khoé mắt, cô nắm lấy tay anh kéo xuống.
“Anh đeo nhẫn cho em rồi, em cũng muốn đeo cho anh.”
Trần Cảnh chiều theo ý cô, anh lấy ra chiếc nhẫn còn lại đưa cho cô. Hạ Ly nhận lấy, chậm rãi đeo vào tay anh.
“Hôm qua anh về muộn là đi mua nhẫn sao?”
Anh rất ít khi thất hẹn với cô, chỉ có hôm qua là lần đầu tiên. Trần Cảnh cũng không giấu giếm.
“Anh đặt từ trước, hôm qua là đi lấy nhẫn về.”
Hạ Ly dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay anh, cô nhẹ nhàng vuốt ve từng vết chai trong lòng bàn tay anh.
“Anh vì ngày hôm nay mà chuẩn bị rất lâu rồi đúng không?”
Con người anh làm việc gì cũng đều không nói, âm thầm mà lên kế hoạch tất cả thôi.
Trần Cảnh nâng tay cô lên hôn khẽ lên hai tay cô.
“Ừm rất lâu, vì anh muốn sớm ngày gọi em là vợ.”
Hai người ngồi tâm sự bên mộ phần của bà ngoại một lúc lâu, đến khi nhang đã cháy hết Trần Cảnh lấy một quả quýt bóc vỏ rồi đút cho Hạ Ly ăn.
Ngậm múi quýt trong miệng Hạ Ly trợn tròn mắt nói:
“Là đồ cúng cho bà mà?”
Trần Cảnh mỉm cười ăn nốt phần còn lại.
“Nhang cháy hết rồi, đấy là lộc của bà ngoại cho em đấy. Nào chúng ta về thôi, đi tìm gì lót dạ đã cả sáng em vẫn chưa ăn gì.”
“Ò.”
Hạ Ly nghe nhang đã cháy hết lúc này mới yên tâm ăn, cô đứng dậy nắm tay anh rời đi.
Trước khi đi, cô xoay người lại thầm nhủ trong lòng.
“Bà ơi, cháu sẽ thay bà yêu thương anh ấy thật nhiều. Bà yên tâm nhé!”