Hạ Ly ngây người trên sofa một lúc lâu cuối cùng cửa nhà cũng có người mở ra, Trần Cảnh đóng cửa lại thay dép rồi đi vào nhà liền thấy cô gái mặt ủ mày cau nằm oặt trên sofa.
Anh đi đến ngồi xuống cạnh cô, đưa tay chọc vào má cô một cái.
“Thẫn thờ làm gì đó?”
Hạ Ly bĩu môi lúc này mới chịu ngồi dậy, cô cong chân dùng hai tay ôm đầu gối cuộn người thành một cục.
“Chờ anh về đấy.”
Cô hậm hực nhíu mày.
“Nói là một lát, vậy mà anh đã gần cả tiếng mới về đến nhà cơ.”
Trần Cảnh buồn cười đưa tay gõ lên trán cô.
“Nói anh nghe xem nào, hôm nay ai ức hiếp bảo bối của anh mà đến bây giờ vẫn còn buồn bực không vui.”
Không nhắc thì thôi vừa nhắc là Hạ Ly lại thấy tức.
“Hôm nay em đã đánh người đấy.”
Trần Cảnh hơi nhăn mày, anh vươn tay nắm lấy bàn tay của cô ngắm nghía một lúc. Hạ Ly khó hiểu hỏi:
“Anh làm gì vậy?”
Trần Cảnh vuốt vuốt lòng bàn tay mịn màng của cô, thản nhiên đáp:
“Xem tay em có bị đau không.”
Hạ Ly phì cười, chút bực bội trong lòng cũng tiêu tan.
“Là em đánh người ta đấy, anh không cảm thấy em chanh chua hay sao?”
Trần Cảnh cũng cười ôm lấy cô vào lòng, bàn tay to lớn vuốt ve đầu cô.
“Không sao, chanh chua đanh đá gì cũng được, anh đều thích.”
Hạ Ly chỉ cười không đáp, đầu đặt trên vai anh cọ cọ.
“Ly Ly là ai gây sự với em?”
Anh muốn dỗ cô vui vẻ trước còn vấn đề chính bây giờ mới hỏi tới. Hạ Ly cũng không giấu giếm anh, cô nhàn nhạt nói:
“Là Lương Cảnh Chi.”
Trần Cảnh hơi híp mắt, nhớ lại dáng vẻ của người phụ nữ lẳng lơ kia mày nhíu chặt.
“Cô ta thường hay gây khó dễ cho em sao?”
Anh hồi tưởng lại ánh mắt khi Từ Khiêm nhìn cô và dáng vẻ quyến rũ đàn ông của Lương Cảnh Chi thì anh cũng đã nhận ra được một vài điều.
“Từ nhỏ bọn em đã không hợp nhau rồi, gặp mặt là cãi vã không có lần nào mà tan rã trong không khí vui tươi cả.”
Cô bĩu môi, hờ hững nói như không có chuyện gì to tát.
“Bây giờ em biết đánh người rồi đấy, cô ta mà còn kiếm chuyện em nhất định cho cô ta biết mặt.”
Nhìn dáng vẻ nghé con không sợ cọp của cô Trần Cảnh cảm thấy rất buồn cười, xem ra anh sắp thành công trong việc chiều bạn gái rồi.
“Ly Ly.”
Anh khẽ gọi tên cô.
“Vâng.”
“Nếu có thể em nên tránh tiếp xúc quá nhiều với hai người kia.”
Anh chỉ sợ trong lúc không có anh bọn họ sẽ làm tổn thương cô đặc biệt là Lương Cảnh Chi, thì anh không chắc bản thân sẽ không làm điều gì quá khích.
Hai người kia là ai Hạ Ly nghe liền biết, trước đây Trần Cảnh từng nghi ngờ Từ Khiêm thích cô, bây giờ biết anh ta có quan hệ nhập nhằng với cô và Lương Cảnh Chi không nói lý kia nữa, anh không lo lắng mới lạ.
Cô cũng đã cố gắng tránh chạm mặt họ rồi, giờ chỉ còn vài tháng là hết hạn hợp đồng với Tây Ảnh cô cũng không cần gặp hai người kia nữa.
“Vâng em sẽ cố.”
Trần Cảnh hôn lên trán cô, rất yêu chiều mà bồi thêm một câu.
“Em cũng không cần quá kiêng dè nếu họ muốn gây sự thì không cần nhượng bộ, tất cả đã có anh.”
Nếu bọn họ có mắt không tròng thì anh cũng không ngại khoét mắt bọn họ xuống.
Hạ Ly nghe được liền vờ lên mặt, cô hất cái cằm nhỏ lên đứng đắn đáp:
“Tất nhiên, em còn có bạn trai bảo vệ mà sợ gì chứ.”
Trần Cảnh bật cười, hôn lên má cô. Nhìn cô bắt đầu hoạt bát như thế, sự đè nén phẫn hận trong lòng những ngày qua cũng vơi đi.
“Đã ăn gì chưa?”
Hạ Ly lắc đầu.
“Em chờ anh về.”
Quả thật là cô bị anh chiều đến hỏng người, bây giờ đến giờ cơm cô cũng chẳng thèm vào bếp khẩu vị bị anh chiều đến khó nuôi.
Trần Cảnh nghe liền hiểu, cô là vì chờ anh về nấu cơm nên vẫn chưa bỏ gì vào bụng.
“Anh đi làm cơm cho em.”
Thở dài định xoay người vào bếp, anh lại nhớ đến một việc.
“Ly Ly ngày mai em đi với anh đến một nơi đi.”
“Đi đâu vậy ạ?”
“Gần tết rồi, anh muốn đưa em đi gặp bà ngoại.”
Hạ Ly nhớ đêm giáng sinh anh từng nói sẽ đưa cô đi thăm mộ của bà ngoại anh, cô gật đầu lại hỏi:
“Em vẫn chưa chuẩn bị nhang đèn gì cả, một lát anh đưa em đi mua được không?”
Trần Cảnh xoa đầu cô, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng đến mức muốn khảm cô vào trong mắt.
“Không cần, anh mua cả rồi. Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
Hiện tại là anh nói nghỉ ngơi sớm một chút nhưng khi tắt đèn đi ngủ người không an phận lại chính là anh.
Hạ Ly cắn chặt môi cả người đều ướt đẫm mồ hôi ngồi trên người anh, mà anh lại nhàn hạ ngồi tựa lưng vào tường hai tay xấu xa du ngoạn khắp cơ thể cô.
Anh si mê nhìn dáng vẻ trầm dục của cô, nhìn dáng người yêu kiều đang đong đưa lên xuống. Bỗng anh cúi đầu há miệng ngậm lấy một bên mềm mại của cô, khiến Hạ Ly run lên một cái hạ thân cũng vì thế mà xiết càng chặt.
“Cảnh... đừng.”
Cái tư thế này khiến cô cảm thấy như mình đang ngồi trên con thuyền vậy, bấp bênh trên từng đợt sóng tình, tư thế này khiến anh đi vào trong cô mỗi lúc một sâu hơn.
Trần Cảnh hít vào một hơi cảm nhận chất lỏng ấm áp trào dâng từ nơi kết hợp của hai người, anh nhếch môi ác ý mà nắm lấy tay cô đặt lên đó.
“Em ướt tới thế này còn bảo anh dừng sao?”
Hạ Ly lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay cảm nhận được độ nóng bỏng ở chỗ đó cô xấu hổ tới mức gục đầu lên hõm vai anh.
“Anh xấu xa.”
Mỗi lần làm tình anh đều nói những lời khiến cô đỏ mặt tía tai, cô cảm thấy anh mấy lúc thế này lưu manh cực kỳ nhưng lại khiến cô hưng phấn khó tả thành lời.
Trần Cảnh ôm chặt thân thể mềm mại của cô áp xát vào người mình, anh vươn lưỡi ngậm lấy vành tai cô.
“Anh còn có thể xấu xa hơn nữa, em muốn thử không?”
Cảm nhận được vật kia trong cô lại trướng to thêm, Hạ Ly hoảng hốt vội vàng lắc đầu.
Nhưng muộn rồi, Trần Cảnh đỡ lấy cô nằm xuống, anh nắm lấy một chân cô vắt lên vai mình một lần nữa mạnh mẽ trừu động.
“Ưm...”
Hạ Ly nhịn không được rên rỉ, cái tư thế và góc độ đi vào này như muốn nghiền ép cô vậy.
“Em kêu lên đi, anh muốn nghe.”
“Cảnh....”
“Anh ở đây, bảo bối.”
Trần Cảnh nắm chặt lấy tay cô sung sướng mà ngửa cổ khép hờ mắt.
Qua một lúc lâu anh mới rời khỏi người cô, nhìn cả cơ thể cô nhớp nháp anh nghiêng người bế cô đi về phòng tắm.
“Đồ lừa gạt, là anh nói tối nay nghỉ ngơi sớm cơ mà.”
Nằm trong bồn tắm Hạ Ly ai oán đấm lên ngực Trần Cảnh, anh cũng không để ý mấy cái đánh mèo cào của cô mà chỉ chuyên chú tẩy rửa thân thể cho cô.
“Nhìn em anh không nhịn được.”
Anh thành thật đáp, quả là anh rất mê luyến thân thể này của cô, mỗi lần làm tình anh đều tìm kiếm các tư thế khác nhau, muốn được gần cô hơn muốn tiến sâu hơn nữa làm bao nhiêu lần cũng không đủ.
“Nói vậy là tại em sao?”
Hạ Ly không phục, dù mệt nhưng vẫn phản bác lại anh.
Hai tay Trần Cảnh xoa bóp người cô đang lần mò xuống dưới, anh liếm môi cổ họng có chút khô.
“Không... là tại anh.”
Một ngón tay anh đưa vào trong, bất ngờ khiến Hạ Ly giật cả mình theo phản xạ bên dưới cũng xiết chặt ngón tay anh.
“Anh...”
Cô hết nói nổi, bọn họ vừa làm hai lần trên giường rồi đấy.
Hơi thở Trần Cảnh bắt đầu dồn dập, hạ thân bắt đầu có phản ứng.
“Ly Ly, chúng ta tắm uyên ương đi.”
“Không được... ư.”
Còn chưa để cô từ chối, anh đã chuẩn xác mà đẩy mạnh vào.
“Ly Ly, anh yêu chết em thôi.”
Trong phòng tắm bắt đầu vang lên từng đợt tiếng nước vỗ hoà cùng tiếng ngâm nga yêu kiều của Hạ Ly.
Một đêm đi nghỉ ngơi sớm trong lời Trần Cảnh chính là ăn sạch cô không còn một mảnh vải.