Danh Môn Ác Nữ

Chương 167: Chương 167: Một trò khôi hài (2)






Editor: Puck - Diễn đàn

“Ngươi nói bậy cái gì!” Nàng cắn môi nói, lệ nóng lập tức lăn xuống, nàng la lên, “Các vị hương thân phụ lão tới xem một chút đi, đây chính là thiên kim nhà Liễu Ngự sử! Thiên kim nhà Liễu Ngự sử mở cửa tiệm bán đồ ăn ăn chết người, bây giờ còn nói lời này, một chút lương tâm cũng không có…”

Nàng kêu gào, trong giọng nói hoàn toàn vang dội, “Mọi người lại tới xem một chút, cha ta cũng bởi vì ăn bánh ngọt hôm qua ta mua mà lúc này mới đi đời nhà ma, bây giờ nàng ta còn ở đó không thừa nhận, hung thủ giết người này lòng dạ được gọi là độc ác!”

Người khác vừa nghe chính là định ồn ào lên, nhưng Vân Thù lạnh lùng nhìn lướt qua, trong ánh mắt kia lạnh lẽo và giễu cợt, nàng nói: “Đủ rồi, hôm nay ta đây coi như có cho đủ các ngươi mặt mui, nghĩ tới các ngươi chẳng qua chỉ bị người che đậy, nhưng hiện giờ xem ra, đây có đường sống không đi các ngươi cố tình muốn đi vào đường chết, ta liền thành toàn cho các ngươi!”

Cho tới bây giờ Vân Thù không nói gì, không phải nàng không muốn nói, chẳng qua vì người trước mắt này thật ra chính là bị người ta dùng làm bia ngắm, cho dù đánh ngã bia ngắm này cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng hiện giờ xem ra, cái bia ngắm này là bản thân tình nguyện làm bia ngắm đẩy chính mình đến chỗ chết, như vậy bọn họ cũng không có gì đáng thương tiếc.

“Ngươi đã nói ăn điểm tâm trong cửa tiệm của ta lúc này mới ăn chết người, vậy ngươi nói đã mua gì trong cửa tiệm của ta?” Vân Thù hỏi, “Thứ này chỉ có cha ngươi ăn hay cả nhà ngươi đều ăn rồi? Nếu cả nhà ngươi đều ăn rồi, như vậy sao chỉ có một mình cha ngươi chết?”

Cô nương kia nghe một loạt câu hỏi của Vân Thù, nàng từng nghe nói tính tình của Vân Thù hết sức khó dây dưa, như thế nào cũng không nghĩ đến Vân Thù lại khó dây dưa đến như vậy, sau khi hỏi một phen này, nàng liền cảm thấy hơi khó xử, trong lòng lại oán hận Vân Thù hỏi kỹ càng như vậy, trong lòng có phần nóng nảy nhưng chỉ có thể ở đó trả lời cho viên mãn. dfienddn lieqiudoon

“Ngươi đồ lòng dạ hiểm độc, trong đồ của ngươi bỏ thạch tín, thứ này cũng chính là do cha ta ăn trước, cả nhà ta lúc này mới may mắn thoát nạn, bằng không cả nhà ta cũng đang sống sờ sờ không thể không bị ngươi độc chết!” Nàng khốc thiên thưởng địa mà nói, “Cha à, cha chết thật thê thảm, cả gia đình chúng ta đều dựa vào cha mà sống, bây giờ cha vừa đi, vậy kêu chúng con làm như thế nào cho phải…”

(*) khốc thiên thưởng địa: thành ngữ, chỉ trong miệng kêu trời, đầu đập đất mà lớn tiếng kêu khóc. Hình dung đau lòng cực độ (Theo baidu)

Vân Thù nghe nàng kia nói chuyện kiểu chỉ trời thề đất, nàng càng cảm thấy buồn cười hơn, nàng nói: “Ngươi đã nói cha ngươi là người đứng đầu một nhà ngươi, sao hôm nay chỉ thấy một mình ngươi ở đây khốc thiên thưởng địa, vậy người còn lại đều đi đâu rồi? Sao đều không xuất hiện tới tìm ta đòi công đạo? Đừng nói với ta rằng một vài người không ngừng ồn ào lên theo ngươi là thân quyến của ngươi, đều là người thân của ngươi.”

Cô nương kia bị Vân Thù nói những lời này, lập tức thật sự nói không nên lời nguyên nhân ra được, về phần một vài người trong đám người vừa rồi vẫn luôn dẫn đầu ồn ào lên nghe được lời này của Vân Thù, trên sắc mặt cũng có mấy phần khó chịu, hai mặt nhìn nhau, nhiều hơn là vẻ không biết nên làm sao.

Vân Thù đảo mắt lên trên mặt những người này, đặt vẻ mặt và toan tính của bọn họ vào trong mắt, nàng nói: “Cô nương kia, đừng coi mình thành người thông minh cũng đừng coi người khác là kẻ ngu ngốc và đối đãi, lời mới vừa rồi mà ngươi nói, vốn một điều cũng đứng vững. Thừa dịp hiện giờ ta vẫn còn có mấy phần tâm tình, vẫn sớm chút nói rõ ràng tất cả ra cho ta, nếu không đến lúc đó ta sẽ không cho các ngươi một chút thể diện.”

Cô nương kia bị lời này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.